Dốc

 

Đoạn đường dốc, em chở bạn không nổi, bèn nhảy xuống dắt bộ, lại còn vừa đi vừa nhảy chân sáo tung tăng.

Tôi bắt gặp khoảnh khắc này trong phút chốc, còn không kịp quay lại để nhìn mặt nhân vật trong ảnh, nhưng có điều gì đó ở khoảnh khắc này làm tôi ấn tượng. Có lẽ đó là điệu nhảy chân sáo của hai nhóc, hay là tiếng cười giòn tan tôi nghe thấy khi lướt qua? Cũng có thể là chiếc xe đạp mà khi xem lại bức ảnh lần thứ n, tôi nhận ra, nó còn cao hơn đôi chân nhỏ nhắn của người đạp nữa…

Đoạn dốc này, chiếc xe đạp này, bộ đồng phục học sinh này làm tôi nhớ đến những ngày xưa. Mỗi lần đi học về đều phải đạp qua hai con dốc mới đến được nhà. Có lúc tôi lấy hết sức bình sinh đạp cật lực một lèo lên hết dốc, cũng có lúc tôi và đám bạn nhảy xuống dắt bộ thong dong để nói chuyện được nhiều hơn. Ước mơ nhỏ bé hồi ấy là “Ước gì nhà mình… không ở trên dốc!”, đơn giản vậy thôi.

Ở Sài Gòn chẳng có mấy đoạn đường dốc, nếu có tôi cũng chẳng nhận ra, bởi từ lâu tôi không còn đạp xe nữa. Tôi gặp nhiều con dốc khác, đôi lúc nó không thành hình, nhiều khi tôi cũng chẳng biết mình còn cách đỉnh dốc bao xa. Có lúc tôi vẫn lựa chọn lấy hết sức lực đạp một lèo lên hết dốc, nhưng vì được lựa chọn, nên tôi thích đi bộ và từ từ vượt qua nó hơn.

Vì ít nhất lúc đó, tôi còn có thể cho phép mình được cười đùa và tung tăng nhảy chân sáo…

13/4/2012

Phương Giao

3 Comments

Join the discussion and tell us your opinion.

Cửu Bìnhreply
April 19, 2012 at 9:43 PM

Đời là một cuộc marathon. Có vẻ bạn Giao thấm nhuần điều này rồi nhỉ?!^^

phuonggiaoreply
April 20, 2012 at 10:57 PM
– In reply to: Cửu Bình

Thấm nhuần điều gì đó là cả một chặng đường dài :). Bạn Giao chỉ bất chợt nghĩ vu vơ và còn lơ mơ lắm :D.

NDDQreply
May 15, 2012 at 10:41 PM

Like 😡

Leave a reply