Anh ơi…

Em kể anh nghe… Có quá nhiều thứ không đáng để em giữ lại trong lòng. Có quá nhiều thứ khác đáng giữ lại mà em lại chối bỏ chúng đi. Phải chăng “yêu thương một con người là thứ yêu thương nhiều mất mát”? Em không tin, anh sẽ bù đắp lại hết cho em mà, đúng không?

Em kể anh nghe, có một người đang nhìn về phía em. Nhưng em lại đang nhìn về một người khác. Người khác đó đang nhìn về một người khác nữa… Anh nói em nghe đi, đến bao giờ mới là điểm cuối cùng? Đến bao giờ mới có hai người chỉ nhìn nhau, hả anh?

Em kể anh nghe, có những lúc em thấy mình thẫn thờ đến kỳ lạ. Như kiểu đi trên đường rồi bất chợt tạt vào một quán không quen, chỉ để gọi một ly café ít sữa và ngồi lặng yên đọc báo. Như kiểu đi xe ngoài đường hết quận này đến quận khác một cách vô định, chỉ để tìm kiếm một trả lời thỏa đáng nhất cho bản thân em. Như kiểu không muốn gặp ai, không muốn nói chuyện với ai, chỉ chìm trong những cảm xúc của riêng mình, rồi buồn vui khóc cười trong đó…

Em kể anh nghe, em luôn tự nhắc nhở mình rằng: bất kỳ thứ tình cảm nào cũng đáng được trân trọng. Để em tự trân trọng tình cảm của em, và trân trọng tình cảm người khác dành cho em. Nhưng dường như em chưa làm được. Thật khó để đối diện với người khác, và đối diện với chính mình. Cảm xúc khẽ rung lên nhưng yêu thương cứ giữ ở đầu môi không muốn nói. Anh ơi, nói với em đi, rằng nếu ai đó không trân trọng cảm xúc của em, thì ít nhất nó cũng đã được trân trọng bởi chính bản thân em…   

Em kể anh nghe, em là đứa không thích tiếp xúc với người lạ. Vậy mà có những người lạ khiến em thấy cuộc sống này dễ gần hơn. Như cô bán bánh mì gần nhà, nhớ luôn em hay ăn bánh mì gì, nên mỗi lần em dừng xe lại mua là làm luôn khỏi cần nói. Như cô bán báo ở vòng xoay Cách Mạng Tháng 8, luôn biết em sẽ mua báo gì mà không cần hỏi. Như quán cơm gần nhà, lâu quá em không ghé ăn, thế là cả gia đình bán cơm mỗi người hỏi thăm một câu. Chỉ thế thôi mà tự nhiên em thấy ấm lòng đến lạ…

Em kể anh nghe, hôm qua em được đọc ké một tin nhắn vợ gửi chồng: “Xa anh một ngày mà buồn và nhớ anh quá!”. Đôi vợ chồng cưới nhau cũng đã gần 20 năm, vậy mà tình cảm vẫn lung linh như thuở đầu. Một đôi vợ chồng lâu năm khác thể hiện tình yêu ngọt ngào trên facebook. Nó càng củng cố thêm niềm tin của em, rằng có những tình yêu không bị hao mòn bởi thời gian, và hôn nhân không phải là nguyên nhân giết chết sự lãng mạn. Không có một công thức hay giới hạn nào cho tình yêu cả, bởi “trên thế giới này có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu cách để yêu thương…”

Em kể anh nghe, em đang ngồi viết những dòng này thì trời đổ mưa, rồi lại tạnh, rồi lại trở mưa lất phất. Đỏng đảnh như tính tình con gái vậy đó. Và thất thường như em. Em buồn, rồi em sẽ vui. Nhưng có một điều không thay đổi, đó chính là hạnh phúc. Nhận ra em dễ thôi mà, nếu có một cô gái luôn bảo mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, thì đó chính là em. 

Em kể anh nghe…

..

.

… Anh ơi, anh mô rồi?

Sài Gòn, 05.2012

16 Comments

Join the discussion and tell us your opinion.

Lê Minh Hiếureply
May 26, 2012 at 4:07 PM

Hay lắm Giao Giao ah !!!

yumireply
May 26, 2012 at 4:39 PM

Thích cách viết của chị ghê ^_^, một chút gì đó ngông nhưng đong đầy xúc cảm!!!

yumireply
May 26, 2012 at 4:53 PM

À, rất vui đuợc biết chị, em và chị học cùng truờng đấy :)))

Phương Giaoreply
May 26, 2012 at 4:57 PM
– In reply to: yumi

Cùng trường ĐH Luật hay là Quốc Học Huế vậy em? 😀

yumireply
May 27, 2012 at 2:19 PM
– In reply to: Phương Giao

Dạ, Đh Luật chị, ^_^ face của em là Yumi Tri-Wi

.Lamreply
May 26, 2012 at 5:08 PM

Ít ra vẫn biết có một hướng để đưa mắt dõi theo
Ít ra vẫn biết có ai đó khiến đôi môi mỉm cười
Ít ra vẫn biết trái tim mình còn có thể rung lên
…hay đơn giản “À, vẫn có người để mình yêu!” 🙂

p/s: Trời âm u, đôi ba dòng blog, kiểu như cái thời xa xôi mô đó!

Phương Giaoreply
May 26, 2012 at 5:16 PM
– In reply to: .Lam

Ít ra là, mình biết mình có viết lảm nhảm bất kỳ điều gì, thì luôn có ít nhất 1 người sẽ đọc. 🙂

P/S: Giống ngày Huế còn mưa và mình còn teen, mười mấy tuổi đầu đã chiêm nghiệm nhân tình thế thái, người hè? 😡

.Lamreply
May 26, 2012 at 11:07 PM
– In reply to: Phương Giao

p/s: Cm là cho chị, vui cho một người mô đó hình như đang vu vơ một người mô đó 😉
dù cho là chưa đến lúc ánh mắt gặp ánh mắt…

*Giá mà, có một người, chỉ để viết về, nhỉ?*

Phương Giaoreply
May 27, 2012 at 5:42 PM
– In reply to: .Lam

Thiếu chi người để viết về ;).

Nàng quên rồi sao, ta là chúa hay hoài niệm mà, ai biết được những chuyện ta viết xảy ra cách đây 2 hay 5 năm rồi :))

Kim Tuyếnreply
May 26, 2012 at 7:59 PM

Giao Giao àh, đọc những dòng này của em, chị thấy trái tim mình thổn thức những nhịp đập yêu thương em àh. Lòng bâng khuâng đến kỳ lạ…Trái tim biết yêu đã được đánh thức 😉

Thương em :X

Phương Giaoreply
May 27, 2012 at 5:39 PM
– In reply to: Kim Tuyến

Tuyến Tuyến à… 😀

Tuyết Nhưreply
May 27, 2012 at 4:23 PM

Rồi sẽ có lúc hai người cùng nhìn nhau, mỉm cười:)

Phương Giaoreply
May 27, 2012 at 5:44 PM
– In reply to: Tuyết Như

Như Như ngoan :*

Đinh Hải Đăngreply
May 31, 2012 at 1:35 AM

Ở mô? Hong biết 😀

nguyễn trúc thanhreply
August 24, 2012 at 4:29 PM

bai viết của chị hay wa..e thix lắm.mỗi lần đọc những bài viết của c e cảm thấy wen đi những nỗi buồn..like c lắm

Phương Giaoreply
September 17, 2012 at 11:33 PM
– In reply to: nguyễn trúc thanh

Cám ơn em nhé <3

Leave a reply