Vì con, Mẹ có buồn nhiều không?

Đến giờ con vẫn thường tự hỏi: Mẹ có buồn vì con nhiều không? Càng tự hỏi, tự trả lời, con lại càng thấy mình đếm không xuể số lần đó nữa rồi…

Hồi nhỏ, con vốn đã là một đứa con gái bướng bỉnh. Con còn nhớ rất rõ ngày Mẹ đánh con, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất. Lý do thì con quên mất rồi, chỉ nhớ Mẹ bắt con nằm xuống sàn nhà, đánh coi mấy cái vào mông. Mẹ đánh xong rồi, con ngồi dậy, mặt vẫn cứ dửng dưng như không, ngồi im thin thít, chẳng nói cũng chẳng khóc. Con muốn cho Mẹ thấy là con chẳng đau đớn gì cả, có đánh con cũng vậy thôi. Giờ lớn rồi con mới biết, hôm đó người đau nhất hình như không phải là con…

Con ở nhà một mình từ nhỏ, quen với nơi không người, có ngày nói chưa đến 10 câu. Con sẽ không nói nếu con thấy không cần thiết, và sẽ không trả lời nếu không thích. Mỗi tối Mẹ đi chợ về, gọi con khản cổ, chẳng bao giờ con trả lời Mẹ một câu. Mẹ bảo làm gì, con cũng chỉ làm theo mà chẳng nói chẳng rằng, nhiều lúc còn lờ luôn xem như không nghe thấy. Con chẳng nhớ ngày đầu tiên con tập nói câu “Mẹ ơi…” Mẹ có hạnh phúc không, nhưng con đoán là dù con bao nhiêu tuổi, Mẹ vẫn muốn nghe tiếng con gọi Mẹ, muốn nghe con chuyện trò, cho dù chẳng có chuyện gì để nói đi nữa. Con xin lỗi Mẹ, vì đã chẳng chịu lên tiếng mỗi lần Mẹ muốn nghe giọng nói của con. 

Mẹ hay vắng nhà lắm, phải ở chợ từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Từ nhỏ, hầu hết những hoạt động thường ngày trong cuộc sống của con đều không có Mẹ tham dự. Sinh nhật, đăng ký học thêm, khai giảng, thi tốt nghiệp, thi học sinh giỏi, thi vẽ tranh, thi múa, đăng ký học Aerobics, mua xe đạp… đều là Ba chở con đi. Cũng vì vậy mà con viết và kể về Ba nhiều. Hồi đó con đã ước chi Mẹ làm nghề khác. Nếu vậy, con đã không xa cách với Mẹ như thế. Nếu vậy, Mẹ sẽ có thời gian ở nhà gần gũi với con như mẹ bạn này bạn kia. Nếu vậy, mỗi lần đi chơi công viên sẽ chẳng chỉ có ba cha con đi với nhau nữa. Con xin lỗi Mẹ, vì con chỉ biết nhìn vào những gì con không có được. Và vì, con chưa bao giờ hỏi Mẹ rằng: Để con có thời gian đi chơi, có điều kiện học hành, sinh nhật… như thế, Mẹ làm việc có mệt và buồn không?

Những ngày mới lớn, con hăng say với cuộc sống xoay quanh học tập, bạn bè và hoạt động ngoại khóa. Con vẫn cho rằng cuộc sống của con như thế là đã đủ. Con thích tự do, thích vẫy vùng, thích lăn xả không biết mệt mỏi với các sự kiện ngắn dài đủ thể loại. “Gia đình” không hề có mặt trong danh sách những thứ quan trọng trong cuộc đời con. Ngày con nhận ra rằng con đã sai lại là ngày con đã đi xa Mẹ, sống ở một thành phố khác. Ngày đó gọi cho Mẹ, con đã khóc thật lâu. Nếu có hai ngày quan trọng nhất đối với Mẹ và con, thì đó chính là ngày Mẹ sinh con ra, và ngày con nhận ra rằng bao nhiêu năm qua con đã vô tâm với Mẹ nhường nào…


 

Thực ra đứa con gái có vẻ bướng bỉnh là con, không chỉ khóc có một lần đó. Chỉ là con giỏi giấu nước mắt thôi…

Lần đầu tiên con mất tiền là lúc còn nhỏ xíu xiu, 5000 đồng Mẹ cho tự dưng biến đi đâu mất. Con sợ không biết Mẹ có mắng không, nửa tiếng sau mới lấy hết can đảm gọi điện cho Mẹ để thú nhận. Mẹ nghe con lắp ba lắp bắp một hồi cũng hiểu ra, phì cười: “Có chi mô, tí tối về Mẹ cho lại.” Dập máy xong, tự nhiên mắt con đỏ hoe. Con xin lỗi Mẹ, vì đã để Mẹ lo lắng về cả những chuyện cỏn con như thế.

Con mất chiếc xe đạp đầu tiên vào những ngày mình xây nhà mới, cũng là ngôi nhà bao nhiêu năm qua cả nhà mình sống. Con chỉ báo tin cho ba mẹ biết một tiếng, rồi chui vào phòng ngủ. Lúc con nghe Mẹ nói với Ba: “Mất xe đạp mà như không có chuyện chi xảy ra rứa!” cũng là lúc con đang nằm trong chăn khóc. Con cũng biết xót của, biết buồn, biết tiếc tiền cho Ba Mẹ, biết tự trách bản thân, chỉ là con không thích phải khóc trước mặt ai khác. Con xin lỗi, vì những lúc như thế đã quay mặt đi khi còn chưa kịp thấy nét buồn trong mắt Mẹ. Con là đứa con gái ích kỷ chỉ biết nghĩ đến cảm xúc của mình…

Ngày con rời nhà đi xa, Mẹ cũng đi cùng con vài ngày để thu xếp cuộc sống. Ngồi trong phòng chờ lên máy bay, Mẹ hỏi con sao xa nhà mà chẳng thấy buồn gì cả, con cũng chỉ cười trừ, rồi lẳng lặng đi vào nhà vệ sinh quẹt nước mắt. Lúc ôm con ngủ đêm đầu tiên ở Sài Gòn, Mẹ bảo chắc con chả nhớ nhà đâu, con đã cẩn thận không để nước mắt làm ướt tay Mẹ. Lúc con tiễn Mẹ trên chuyến bay về lại Huế, con vẫy tay chào thật nhanh rồi quay đi. Hôm đó, đường về nhà rất dài, rất dài… Con xin lỗi Mẹ, vì những lúc như thế chẳng dám thừa nhận là “Con nhớ cả nhà nhiều lắm”, cũng chẳng nói nổi thành lời “Mẹ đi cẩn thận nha…”

Con gái của Mẹ dù lớn cỡ nào cũng không thích thể hiện ra cảm xúc của mình bằng lời nói. Mỗi lần gọi cho Mẹ, ngoài hỏi thăm ra, con chẳng biết nói gì với Mẹ nữa, toàn là Mẹ phải chủ động hỏi han con. Thế nên, con xin lỗi vì ít khi nói ra bằng lời “Con thương Mẹ lắm…”, cũng chẳng thường gọi cho Mẹ nhiều, chẳng thường ôm điện thoại buôn chuyện với Mẹ về cuộc sống của con. Có thể con không thể hiện tình yêu với Mẹ giống như những người khác, nhưng con mong Mẹ hiểu. Bởi với con, những gì sâu thẳm nhất chẳng thể nào nói đủ thành lời…

Giờ ngôi nhà thênh thang chỉ còn mỗi hai người ở, chắc là trống trải nhiều lắm. Con ngồi kể bạn con nghe, rằng con vừa không muốn để Ba Mẹ ở nhà một mình, vừa muốn con và em có thể sống trọn vẹn cuộc sống theo cách mình muốn. Con tự an ủi mình, rằng mọi thứ rồi cũng sẽ thành thói quen thôi… Nhưng biết đến bao giờ Ba Mẹ mới quen được?

Con muốn làm nhiều thứ cho Mẹ, cho Ba lắm, nên con chỉ muốn Ba Mẹ phải sống thật khỏe, thật lâu. Có thể con sẽ chẳng làm được điều gì to lớn vĩ đại cho cuộc đời này, duy chỉ có một điều con nhất định làm được: sống xứng đáng là đứa con gái đáng tự hào của Ba Mẹ…



3 Comments

Join the discussion and tell us your opinion.

Vì con, mẹ có buồn nhiều không? | Tôi Tài Giỏi! Bạn Cũng Thế!reply
October 18, 2012 at 12:55 PM

Bài viết của Nguyễn Đỗ Phương Giao trên trang toitaigioibancungthe.vn: http://www.toitaigioibancungthe.vn/vi-con-me-co-buon-nhieu-khong/

Vì con, mẹ có buồn nhiều không? | Tiến Từ Từ – Đừng sống cuộc đời của người khácreply
October 20, 2012 at 12:27 AM

Bài viết của Nguyễn Đỗ Phương Giao tại: http://tientutu.wordpress.com/2012/10/20/vi-con-me-co-buon-nhieu-khong/

Lamreply
October 25, 2012 at 1:10 AM

Chỉ cần được nhìn thấy con gái cười, đối với Mẹ đã là một niềm vui to bự rồi 🙂

Mẹ em, Mẹ chị, Mẹ mô cũng ngạo hết đó. Bởi rứa phải cười nhiều thì Mẹ mới vui !!!!!!! 😀

Leave a reply