Làm thế nào từ một đứa chúa ghét môn Văn lại theo đuổi nghề viết lách?

Giao Giao hay được hỏi mấy câu kiểu vầy: “Chị ơi bày em cách viết cho hay với!”, “Em ơi em có bí kíp viết nào không chỉ cho chị đi, chị muốn tập viết.”, v.v…

Và câu trả lời mình thường đưa ra là: “Em/chị không có bí quyết gì hết á, huhu”, kèm theo icon mặt nham nhở.

***

Mình từng là một đứa đã từng chúa ghét môn Văn

Cho mình hỏi cái, mấy bạn có bao giờ rơi vô tình trạng này hông:

– Khổ sở suốt 15’ với trang giấy trắng vì không biết mở bài như thế nào.
– Mỗi lần tới giờ kiểm tra tập làm văn là cứ như gặp ác mộng.
– Mua mấy bài văn mẫu về đọc lui đọc tới, hi vọng thầy cô ra trúng đề nào trong đó để còn ngồi chép lại.
– Tự hỏi: Tại sao mình phải học Văn???? *một cách bức bối*

Nếu bạn chưa từng trải qua cảm giác nào như trên, bạn có thể ngừng đọc bài này ở đây được rồi, hic. (*Chào tạm biệt với ánh mắt ngưỡng mộ*)
Nếu mấy trường hợp trên hoàn toàn đúng với bạn (*mắt sáng rỡ*), thì bạn đã tìm thấy thêm được một đứa cùng cảnh ngộ (là mình) rồi, híhí.

Môn Văn từng là kẻ thù, là ác mộng, là ngọn nguồn của mọi stress thời đi học của mình T_T.

Nhưng rồi, điều gì đã xảy ra?

Kể chuyện Yahoo 360 – những bài viết đầu tiên

Thực ra hồi mới nghe có gì đó là trang nhật ký trên mạng, mình không quan tâm lắm (đã bảo là chúa ghét viết văn mà!). Nhưng rồi dần dần thấy bạn bè đứa nào cũng có một trang, nên cũng đua đòi lập theo. Những entry đầu tiên, do không biết viết gì nên cứ chèn link nhạc vào cho… có không khí :D. Lâu lâu lại viết vài dòng về những chuyện vớ vẩn mỗi ngày:




Vâng, đấy chính xác là những “bài văn” tự do đầu tiên của mình viết cách đây 6 năm. Đọc lại còn tự thấy buồn cười :”>.

Bài viết đàng hoàng đầu tiên xuất phát từ cảm xúc buồn và thất vọng. Giọt nước tràn ly, lại không biết kể ai nghe nên ngồi viết để trút ra trên 360, không ngờ lại nói đúng cảm xúc của nhiều bạn, thế là được quan tâm. Mặc dù phải thú thật hồi ấy suy nghĩ rất tiêu cực nên toàn viết cảm xúc tiêu cực thôi, lại còn màu mè lòe loẹt nữa chứ -.-.

Đây là một bài viết mà mình rất nhớ (mặc dù chẳng hay ho gì), vì chính từ những bình luận phía dưới mà một ý nghĩ vụt ra trong đầu: “A, nếu mình viết về những cảm xúc trong cuộc sống một cách đàng hoàng thì sẽ có nhiều người muốn đọc.” Chính ý nghĩ này đã khiến mình bắt đầu viết một cách nghiêm túc và có đầu tư. Nghĩ thật và viết thật.

Càng viết, mình càng thấy viết lách khiến cho mình:

– Bộc lộ những suy nghĩ của mình một cách dễ dàng hơn (đặc biệt hữu ích vì mình là người hướng nội).
– Viết ra rồi thì sẽ nhẹ nhõm hơn.
– Một cách nào đó chia sẻ được cảm xúc với nhiều người khác.
– Được người ta thấu hiểu hơn.
– …

Thế là cứ viết thôi, viết hoài viết hoài thì thành thói quen, từ thói quen trở thành hơi thích, rồi thích, rồi rất rất thích. Và thấy viết lách rất hợp với tính cách của mình, nên cuối cùng lựa chọn theo đuổi nó.

Chuyện gì đã xảy ra với môn Văn?

Ở lớp, mình phải viết theo cách mà thầy cô muốn được đọc, theo đề bài thầy cô ra, cho dù không có cảm xúc hay kinh nghiệm gì cũng phải viết. Mỗi lần làm bài phải suy nghĩ coi “Mở bài như vậy có đúng cách không?”, “Thân bài phải viết cái gì cho dài dài bây giờ?”, “Kết bài cô dặn phải làm sao?…” Khi viết chỉ cố để vừa lòng thầy cô, thì mình lấy động lực và cảm xúc đâu ra để viết? Viết mà không có cảm xúc thì cũng khô khan như một cái máy mà thôi.

Dần dần như thế môn Văn vô tình trở thành một áp lực, vì mình bị neo toàn những cảm xúc tiêu cực: không thích, không biết viết, không hiểu, chán, bực bội, mệt mỏi… Suy nghĩ “Mình ghét môn Văn!” hình thành từ đây.

Rốt cuộc giờ tui muốn viết hay thì làm sao???

Hãy chọn thứ mà bạn hứng thú nhất, muốn chia sẻ cho người khác nhất để viết chứ sao. Ví dụ: cách nấu một món ăn bạn mới chế ra nè; giới thiệu cuốn sách mới đọc được hay ơi là hay; ngày hôm nay đi trên đường gặp chuyện này thú vị quá trời nè; mình có nhỏ bạn tuyệt vời như vầy như vầy… Tất tần tật mọi thứ, miễn bạn có hứng thú và đủ cảm xúc để viết.

Đừng quá quan trọng việc phải viết theo đúng chuẩn. Bạn thích mở bài thế nào thì cứ mở, kết thế nào thì cứ kết, chẳng ai chấm điểm bạn đâu mà lo. Khi bạn đọc một bài viết hay, điều làm bạn nhớ là gì? Đó là những cảm xúc, thông tin hữu ích mà bài viết đem lại cho bạn. Có ai quan tâm nếu bài viết của bạn không đủ ba phần mở – thân – kết hông? Có ai để ý nếu bạn có nhỡ viết câu nào đó thiếu chủ ngữ hông?

Nói đi nói lại, cảm xúc của bạn là điều quan trọng nhất trước khi bạn muốn viết một thứ gì đó. Nếu cảm xúc của bạn đủ mạnh, bạn có thể sẽ truyền tải được nó cho người đọc. Câu cú, bố cục vụng về một chút cũng chả sao cả – những thứ đó bạn sẽ tự rút kinh nghiệm được khi bạn viết đủ nhiều. Nhưng nếu không có cảm xúc, không có hứng thú, bạn sẽ không có gì cả.

Kết

Nếu bạn muốn tập viết, cứ bắt đầu đi. Ghi ra tất cả những gì bạn nghĩ, tất cả những cảm xúc bạn có, rồi hẳn sắp xếp nó lại sau. Đừng tự cho rằng mình không thể viết hay, không có kỹ thuật, mình không có năng khiếu (Trời ơi, đâu ai sinh ra là viết hay liền được đâu!). Con người mà, ai chả có cảm xúc, mà đã có cảm xúc là có thể viết được.

Và bởi, nếu một đứa từng chúa ghét Văn như mình (và là tác giả của những dòng viết ngô nghê phía trên) giờ đây có thể viết được bài này ra hồn, thì bạn cũng có thể làm được.

Cố lên!!! 😡

Giao Giao.

.

.

.

4 Comments

Join the discussion and tell us your opinion.

Vương Đức Kiênreply
December 29, 2012 at 12:22 PM

Hi hi, chị nói chuẩn ghê. Đi học ở trường từ trước tới giờ điểm văn của em luôn khá cao dù chẳng học hành gì mấy, nhưng xem lại mấy bài của em cao chẳng qua do viết đúng ý thầy cô , đúng cái khung cho sẵn hay là lượm được ở đâu mấy ý hay hay rôig nhét vào thôi. Em rất ủng hộ cách viết từ chính cảm xúc của mình như chị. Những thứ thật sự xuất phát từ trái tim của mình luôn đến được với trái tim người khác mà.

Phương Giaoreply
January 7, 2013 at 10:27 AM
– In reply to: Vương Đức Kiên

Cám ơn em nhé :D.

Tham Ngocreply
January 4, 2013 at 2:36 PM

hay! bài này rất ý nghĩa, cho chúng ta thấy được rằng k ai là k thể viết hay c thể viết hay ngay từ đầu được. mà quan trọng là ta cần chịu khó viết và yêu thích việc viết lách. viết là cần bắt nguồn từ chính cảm xúc thật của bản thân! hi

Phương Giaoreply
January 7, 2013 at 10:27 AM
– In reply to: Tham Ngoc

Cám ơn Tham Ngoc 🙂

Leave a reply