Bong bóng ước mơ lên trời


Bong bóng ước mơ lên trời – báo 2! số 297 ngày 15/01/2013 (Tết 2013)

Ngày bé, ước mơ đầu tiên của con là làm bác sĩ. Lý do rất đơn giản: nhà mình chưa có ai làm bác sĩ, và đặc biệt là vì bác sĩ rất… giàu. Ít ra đó cũng là nghề Ba Mẹ muốn. Thế là con gật đầu đồng ý: sau này con sẽ làm bác sĩ.

Khi ước mơ làm bác sĩ của con bị phôi pha dần vì sợ phải nhìn thấy cảnh người khác đau đớn, con bắt đầu có những ước mơ khác đi. Con muốn làm MC, muốn trang điểm thật đẹp và đứng trước hàng ngàn khán giả dẫn chương trình. Lần đầu tiên con được mời làm MC trong một bữa tiệc, chính Ba là người dẫn con đi chọn mua trang phục. Lần khác, con làm Trưởng Ban tổ chức của một chương trình ca nhạc trong thành phố, tuy không làm MC, nhưng việc đứng trước hàng ngàn con mắt để phát biểu khai mạc chương trình cũng làm con run bắn lên, đứng ngồi không yên. Hôm đó Ba Mẹ về khuya nên không thể đến dự, nhưng cũng từ đó con không nhắc đến ước mơ làm MC của mình nữa.

Năm con lớp 8, gửi bài viết dự thi cho báo 2! và được chọn đăng, con đã giấu nhẹm không cho ai biết, thậm chí còn sử dụng bút danh để không ai nhận ra. Sự việc bị “phát hiện” khi vào một ngày đẹp trời, một lá thư từ một nơi xa xôi đáp xuống sân nhà mình. Đó là lá thư của một độc giả đã đọc bài của con và muốn làm quen. Cũng từ vụ đó mà Ba Mẹ biết, rồi thế là cả nhà nội biết, cả nhà ngoại biết, cả lớp biết, các thầy cô biết. Con còn nhớ cũng vì con sử dụng bút danh nên khi tòa soạn gửi nhuận bút về, bưu điện không chịu cho con nhận. Suốt mấy ngày trời Ba đã phải chạy tới chạy lui Ủy ban phường để xác nhận cho con. Ba trêu: “Tiền công đi xác nhận còn nhiều hơn nhuận bút nữa.” Nhưng con biết, vì đó là số tiền đầu tiên con kiếm ra được nên dù tốn bao nhiêu công sức, Ba cũng sẽ tìm cách nhận về cho con.

Lên cấp 3, con bắt đầu dấn thân sâu hơn vào nghề báo. Ba Mẹ có thêm một thói quen mới: đọc báo hàng tuần xem có bài viết của con gái không. Nếu lâu lâu không thấy bút danh quen thuộc của con, Mẹ sẽ hỏi: “Răng lâu rồi không thấy con viết báo?”. Hồi đấy, với mật độ viết bài của con, cả nhà đều đinh ninh con sẽ thi vào ngành Báo chí. Nhưng rốt cuộc cái sở thích đó, con cũng bỏ ngang.

Hồi con còn là học sinh, Ba thường tự hào khoe với bạn bè rằng con gái là người nối nghiệp làm lớp trưởng 12 năm liền của Ba. Từ một đứa con gái nhút nhát, ít nói, con gái bắt đầu mạnh dạn hơn, rồi được đề bạt lên chức lớp trưởng, khỏi nói Ba Mẹ đã vui như thế nào. Cấp 1, cấp 2 rồi cấp 3, con bắt đầu có sở thích trở thành một nhà lãnh đạo giỏi, dẫn dắt được mọi người, được nhiều người biết đến. Vậy mà cái sở thích những năm học trò đó, con cũng dần lãng quên đi.

Cuối năm cấp 3, con bảo với Ba Mẹ con muốn đi du học, bằng học bổng toàn phần. Mẹ bắt đầu hỏi han người quen về việc đi du học: kinh phí như thế nào, môi trường sống ra sao, có những khó khăn gì… Con bảo với Mẹ đừng quá lo về tài chính, bởi suất học bổng toàn phần mà con đang theo đuổi sẽ hỗ trợ nhiều thứ cho con. Nhưng rồi con lại không thực hiện được. Năm đó thi Tốt nghiệp, con không đạt được mục tiêu 56/60 điểm để xét học bổng. Lẫn trong nỗi buồn của con là nỗi băn khoăn của Mẹ: “Nếu Mẹ biết con muốn đi du học, hồi xưa Mẹ đã để dành đất, để dành tiền cho con đi…”

20 tuổi, con đã không còn giữ lại những ước mơ thuở bé nữa: không còn bác sĩ, không còn MC, không còn nhà lãnh đạo, không còn nung nấu ước mơ đi du học… Con lựa chọn một ngành theo đúng sở thích của con: viết lách. Con không dám đảm bảo đó là ước mơ cuối cùng, bởi có thể sau này, biết đâu đấy, con sẽ tìm thấy một ước mơ khác, đi theo một hướng khác. Điều duy nhất mà con dám chắc chính là niềm tin và sự ủng hộ mà Ba Mẹ dành cho con. Dù con 8 tuổi hay 20 tuổi, Ba Mẹ vẫn luôn đặt ở con một sự tin tưởng trọn vẹn. Sự tin tưởng và tình yêu của Ba Mẹ dành cho con chính là động lực lớn nhất để con sống và vươn lên mỗi ngày, mỗi ngày…

***

Con nhớ ngày còn bé xíu, cứ Tết đến lại được Ba Mẹ mua bong bóng bay cho. Con ngô nghê hỏi Ba: “Nếu con ghi điều ước vào đây rồi thả lên trời thì điều ước có thành hiện thực không Ba?”, Ba bảo con phải thử rồi mới biết được. Thế là Ba ra ngoài mua rất nhiều bóng bay về cho con gái. Con hí hoáy ghi vào giấy rất nhiều ước mơ, rồi cùng Ba buộc từng mảnh giấy vào bong bóng, thả lên trời. Những chùm bong bóng từ từ bay lên cao, xa dần, rồi mất hút, mang theo những mơ ước trẻ thơ của con.

Con sẽ không ngừng ước mơ và không ngừng theo đuổi ước mơ của mình. Bởi đối với con, tìm thấy ước mơ là một điều may mắn, theo đuổi nó là cả một thử thách, và được sống trọn vẹn với ước mơ của mình là cả một niềm hạnh phúc lớn lao.

Con sẽ ước mơ và thả ước mơ của mình lên trời cao, như cách ngày xưa Ba cùng con thực hiện. Những ước mơ đó, cho dù xa xôi đến mức không thể thấy được đích đến, thì con vẫn sẽ tự hào, vì ít nhất, con cũng đã làm cho nó bay lên…

.

.

.

2 Comments

Join the discussion and tell us your opinion.

Văn Long Nguyễnreply
January 15, 2013 at 1:04 PM

… Tìm thấy ước mơ là một điều may mắn,
theo đuổi nó là cả một thử thách,
và được sống trọn vẹn với ước mơ của mình là cả một niềm hạnh phúc lớn lao…

Đinh Việt Hùngreply
January 15, 2013 at 2:51 PM

cũng từ lâu lắm rồi em quên đi mất những ước mơ từ thuở nhỏ. Bây giờ đứng trước những ngã rẽ, những lựa chọn lại chợt băn khoăn rốt cuộc mình thích gì? Nhưng câu trả lời tốt nhất là phải thử, cứ dấn thân đi tới, tìm kiếm, biết đâu 1 ngày giấc mơ sẽ kiếm đến mình thì sao 🙂

Leave a reply