Dừng chân đứng lại: trời, non, nước*

Mình trở về nhà với một thôi thúc giản đơn như thế: thôi thúc được dừng chân đứng lại. Đứng lại để ngắm trời mây, đứng lại để hít thở thật chậm và mỉm cười thật an nhiên với chính mình.

Sky View

Đây là một quãng thời gian quý giá và quan trọng với mình lắm, quan trọng vì mình được chọn… không làm gì cả. Không chạy theo những thứ bên ngoài, mỉm cười quay đi với những danh vọng, tiền tài, bước tiến, chỉ để về ấp ôm những dòng chảy cảm xúc bên trong.

To-do list mỗi ngày được lấp đầy bởi những mục giản đơn: yoga, thiền, biết ơn (+ một vài lựa chọn khác mình thích: vẽ, viết chữ, đọc sách, chơi đàn, làm đồ thủ công… nhưng 3 điều trên vẫn luôn là căn bản mỗi ngày). Những điều mà mình vẫn thường hay có lý do bỏ qua vì “có nhiều thứ quan trọng hơn cần làm mà”. Nhưng thực sự đâu có gì quan trọng như sức khỏe và tinh thần của mình đâu.

Khoảnh khắc mình thích trong ngày là buổi sáng thức dậy được đi thong thả đi ăn ở quán quen, rồi lại thong thả vô ngồi ở quán café quen, lấy sổ ra viết biết ơn đầu ngày. Thi thoảng lơ đãng vì bị hương thơm của ly espresso quyến rũ, hay một trận mưa bất chợt ào xuống bắn một vài giọt nước mát lạnh lên da mặt mình. Hầu như danh sách 10 điều biết ơn hôm nào cũng đều: cảm ơn buổi sáng hạnh phúc hôm nay.

Mình cũng thích khoảnh khắc ngồi trên bàn làm việc và ngắm mưa ngoài cửa sổ nữa. Lâu lâu gió lạnh thổi vào tê tái nhưng mà vẫn thích mở cửa sổ để xem những chiếc lá cây trong chậu rung rinh. Biết mình thích hoa lá cây cỏ nên thỉnh thoảng Ba lại mang về một chậu cây mới, giờ đã có nguyên một khu vườn mini trong phòng. Mình còn thích những ngày tạt ngang quầy hoa của Mẹ để lấy lên một vài bông hồng để lên bàn. Mình thích được chơi đùa với màu nước và bút mực khi luyện chữ, dù đồng chí Shanti thường ngang nhiên một cách vô duyên khi trèo lên đúng chỗ vừa viết xong và nằm xuống cái bịch làm nhem nhuốc hết cả.

img_5479

Mình thích khoảnh khắc nằm đung đưa trên chiếc võng và đọc quyển sách ưa thích.

Mình thích mỗi lần mở cửa sổ đều thấy một ngọn núi phía xa xa. Cảm giác lần đầu mở cửa nhìn thấy ngọn núi đó bất ngờ lắm, vì ở Sài Gòn toàn thấy… chung cư nhà bên cạnh. Lâu lâu cái view tuyệt đẹp đó còn được điểm tô thêm bởi ông mặt trời vừa thức giấc hay váng chiều vàng rực cả một vùng trời. Ôi chao…

Và mình cũng nhận ra, lựa chọn cho mình một khoảng thời gian chỉ để tập trung vào chính mình cũng cần một sự can đảm.

Can đảm để đứng lại giữa rừng người đang ồ ạt tiến lên phía trước. Can đảm để chấp nhận sự khác biệt khi mình quan tâm đến những thứ… lạ lùng hơn là việc có một công việc ổn định để sống đến hết đời. Can đảm để lặng im và chỉ mỉm cười trước những câu hỏi như: “Khi mô xin việc?” hay lời giới thiệu cho một công việc nhàn hạ – ổn định – lương cao nào đó. Can đảm để yên thật yên nghe những lời thì thầm của trái tim, và can đảm để đi theo những điều trái tim mình dẫn lối dù nó không giống với con đường sự nghiệp của bao người chung quanh. Ôi chao là cần bao nhiêu sự can đảm.

Bởi vậy nên mình gọi hành trình mình đang đi là “Hành trình của trái tim”. Mỗi bước trên hành trình đó đều là mỗi bước chân của hạnh phúc. Mà hạnh phúc chẳng phải là điều mỗi tâm hồn đang tìm kiếm hay sao?

(*) Qua Đèo Ngang – Bà Huyện Thanh Quan

5 Comments

Join the discussion and tell us your opinion.

Anonymousreply
November 2, 2016 at 9:39 PM

Cảm ơn vì những dòng chữ đầy hạnh phúc, biết ơn và những điều đẹp đẽ lan toả vào tới Sài Gòn.
Cảm ơn vì đơn giản là Giao chọn là chính mình, trên hành trình của mình một cách vững vàng và mạnh mẽ như thế! <3

Biển Biểnreply
November 2, 2016 at 9:41 PM

Cảm ơn những dòng chữ đầy hạnh phúc, biết ơn và những điều đẹp đẽ lây lan tới Sài Gòn.
Cảm ơn vì Giao chọn là chính mình – trong hành trình của mình – một cách xinh đẹp và mạnh mẽ như thế! <3

Giao Giaoreply
December 17, 2016 at 9:58 PM
– In reply to: Biển Biển

Ủa giờ mới thấy comment :). Cảm ơn Dương vì cũng đang trong hành trình mạnh mẽ của riêng mình. What you seek is seeking you! (Rumi) :*

Đăngreply
November 7, 2016 at 8:44 AM

Ngày đó đọc bài thơ này không cảm xúc. Còn giờ thấy sao cảm xúc quá đỗi. Phải tỉnh thức lắm mới dừng lại mà chiêm ngưỡng được trời, non, nước Giao nhỉ.

Giao Giaoreply
December 17, 2016 at 10:00 PM
– In reply to: Đăng

Ừ đúng rồi Đăng, tự dưng trong đầu nhớ tới bài thơ này, tới thời điểm để nó ngấm rồi á :D.

Leave a reply