Từ trái tim đến trái tim

Mình luôn tin sự kết nối mạnh mẽ giữa hai trái tim có một sức mạnh kỳ diệu có thể xoay chuyển mọi thứ.

Sáng nay ngủ dậy nhận được tin nhắn từ Mẹ. Đây là tin nhắn Mẹ trả lời lại tin nhắn chúc mừng 20/10 của mình, hẳn là mùa lễ bận rộn quá nên tới hôm nay Mẹ mới trả lời mình được. Tin nhắn vỏn vẹn 6 từ thôi: “Cảm ơn Bé nhỏ của Mẹ!”

Mình đã bị khựng lại một lúc khi đọc được tin nhắn đó. Cảm giác kiểu vừa xúc động vừa muốn… tan chảy, vì đây là lần đầu tiên Mẹ gọi mình như thế. Mẹ thường thích gọi điện thoại cho nhanh, không muốn (và không biết) nhắn tin lâu lắc. Nhưng sau một thời gian mình ở xa, Mẹ dần hiểu ra mình không thích nói chuyện điện thoại, chỉ thích nhắn tin, thế là Mẹ bắt đầu tập trả lời những tin nhắn của mình.

Hôm nay, khi nhận được tin nhắn ấy, mình lại càng củng cố một điều: Những con chữ nhỏ bé xuất phát từ trái tim vẫn có sức “công phá” mãnh liệt đủ làm tan chảy một (vài) trái tim khác.

Lại kể về sự kết nối với Mẹ. Mấy tháng trước Mẹ gọi cho mình trong tâm trạng không ổn vì lý do công việc. Trong hai tiếng đồng hồ nói chuyện với Mẹ, mình nhận ra cái Mẹ cần lúc này là sự kết nối. Mẹ cần một người để Mẹ có thể tâm sự mà không bị phán xét, đánh giá hay tạo thêm áp lực với Mẹ. Một người chỉ ở đó để thật sự lắng nghe Mẹ, hiểu Mẹ, chấp nhận cả nỗi sợ hãi và yếu đuối của Mẹ.

Mình luôn nghĩ rằng dù con người ta bao nhiêu tuổi đi nữa, thì tận sâu thẳm bên trong họ vẫn có một cô gái nhỏ cần được vỗ về. Và một cách thần kỳ sao đó, cô gái nhỏ trong Mẹ hôm đó lại muốn trò chuyện với mình. Hôm đó, mình không nói với Mẹ phải “cố lên”, “mạnh mẽ lên”, vì mình biết Mẹ đã phải nghe quá nhiều những lời đó rồi. Mình chỉ nói với Mẹ rằng: chẳng có gì sai khi cho phép mình yếu đuối cả, và lo lắng không phải là cách để giải quyết vấn đề. Điều quan trọng nhất là giữ cho lòng mình bình an, bình an, bình an. Khi lòng mình bình an rồi, tự dưng mình sẽ thấy rõ con đường.

Tối đó sau cuộc nói chuyện với Mẹ, mình quan sát lại tâm mình. Mình cầu nguyện Vũ trụ giúp mình và giúp Mẹ được bình an. Mình hiểu một điều quan trọng là mình phải có được bình an trước, mình mới truyền năng lượng bình an đó đến được với Mẹ.

Hôm nay, tức là mấy tháng sau đó, Mẹ gọi lại mình với một tinh thần hoàn toàn khác – thoải mái, nhẹ nhõm, vui tươi. Mẹ đã giải quyết được những khúc mắc trong lòng và trong công việc theo cách riêng của Mẹ.

Trái tim mình cũng mỉm cười theo, không chỉ vì “nữ siêu nhân” Mẹ đã quay trở lại, mà còn vì sự kết nối giữa mình và Mẹ lại càng sâu sắc thêm một chút.

Biết ơn những thử thách, vì nhờ thế mà tụi mình gần nhau hơn.

Nếu có gì kéo mọi con người chúng ta lại gần nhau, thì đó là chính sự yếu đuối trong tim của mỗi người.Trần Đình Hoành

4 Comments

Join the discussion and tell us your opinion.

Thanh Nguyenreply
November 2, 2018 at 4:36 PM

Cảm ơn chị, em có thể cảm nhận được những gì chị viết, về sự yếu đuối của trái tim và trái tim mỗi người luôn cần sự đồng cảm, lắng nghe từ những “người thương” của mình <3

giaogiaoreply
January 1, 2019 at 2:59 PM
– In reply to: Thanh Nguyen

Cảm ơn Thành vì lúc nào cũng chăm chỉ theo dõi những bài chị viết và đồng cảm với chị. Happy new year em nhaaa ❤️

Hangreply
November 22, 2018 at 6:59 PM

Em viết hay lắm. Mỗi lần đọc con chữ em viết chị thật sự thấy bình an. Và nó cũng cho chị động lực hơn để học về cách viết chữa lành.
Em là một cô gái có nội tâm sâu sắc

giaogiaoreply
January 1, 2019 at 2:57 PM
– In reply to: Hang

Wow giờ em mới đọc được comment của chị ạ. Em cảm ơn chị nhiều vì đã đồng cảm với em ❤️

Leave a reply