Bình yên để đóa hoa ra chào…

Trong vườn nhà mình có một nụ hoa hồng vừa mới hé nở.

Mình khoái mấy giống cây hồng bụi/hồng leo lắm, mỗi lần đi ngang nhà hàng xóm thấy cây hoa hồng nở quá trời hoa là mê tít. Ba biết vậy nên một ngày đẹp trời nọ, mình thấy bạn này xuất hiện trong vườn nhà. Và tim mình đã đổ cái rầm ngay từ khoảnh khắc đầu tiên.

Bạn này hiếm ra hoa lắm, cả tháng mới nở một lần, mỗi lần nở có một nụ hoa hà. Mình nhận ra một điều kỳ diệu là: mình luôn bất giác mỉm cười khi phát hiện một nụ hoa hồng mới nở. Giữa vườn cây toàn màu xanh – trắng – tím, thì nụ hoa hồng cứ tự động nổi bật lên một cách kiều diễm như vậy đó.

Mỗi lần hoa hồng nở, mình đều có cảm giác vui lạ lùng trong lòng. Mình hay ra vuốt ve và nói cảm ơn bông hoa (ai kêu mình khùng, kệ!). Chỉ là niềm vui đó rất lớn trong lòng nên mình muốn thể hiện ra cho bông hoa đó biết, rằng sự xuất hiện của bạn mang đến một điều kỳ diệu dễ thương đến thế trong lòng mình.

Vậy bạn hoa đó có quan trọng không? Xét cho cùng cũng chỉ là một bông hoa trong cả tỉ tỉ bông hoa rực rỡ khác trên Trái đất, nở rồi sẽ tàn, vậy bông hoa đó có quan trọng không?

Bông hoa đó khiến nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của một người, khiến niềm vui len lỏi trong tim, khiến một ngày dường như bừng sáng và rực rỡ hơn mọi ngày, vậy bông hoa đó có ý nghĩa gì không?

Mình thấy mỗi con người mình gặp trong đời cũng như một nụ hoa. Cũng “chỉ” là một người trong số hơn 7 tỉ người trên Trái đất, nhưng chỉ một hành động nhỏ thôi từ một người cũng có thể ở vẹn nguyên trong tim mình mãi mãi. Là nụ cười thiệt tươi khi gặp mình, là cái ôm thật chặt, là tờ khăn giấy khi mình khóc, là một bữa ăn tự nấu, là cái vuốt tóc thiệt nhẹ mà ấm áp, là cái love note dễ thương đến xiêu lòng… để mình biết rằng mình đang sống trong đời với thiệt nhiều, thiệt nhiều tình yêu thương.

Mình luôn tin rằng từng người mình gặp, từng điều nhỏ bé mình được nhận trong đời, đều rất quan trọng với mình, chỉ là đôi lúc mình quên mất phải thể hiện ra.

Thế nên, dù bạn đã/đang đi qua mùa đông giá rét lạnh lẽo như thế nào, cũng đừng quên “nở bông hoa” của chính mình nhé. Vì nhiều khi, chỉ riêng sự xuất hiện của bạn thôi cũng đã là một điều kỳ diệu đối với một người khác trên Trái đất này.

Chỉ là bạn chưa biết đó thôi…

“Bình yên” – Trần Hiếu

Share your thoughts