Cuộc trò chuyện giữa các tâm hồn

Tối nay cả nhà mình ăn cơm tối cùng nhau. Mẹ đã đi ngủ trước, Ba đang loay hoay sửa cái nọ cái kia trong nhà, mình thì vừa rửa chén bát xong và đang xem chương trình “Ký ức vui vẻ” trên TV. Mình bị cuốn hút vào câu chuyện của nhạc sỹ Trần Tiến, lặng người nghe bác kể quá trình sáng tác bài “Mặt trời bé con”. Rồi bác cất giọng hát. Những ca từ mộc mạc và giai điệu thân thuộc ấy bỗng dưng chạm đến trái tim mình, làm mình xúc động đến mức nước mắt cứ tự động trào ra.

Rồi Ba cũng bước đến trước TV để nghe bài hát. Hai Ba con cứ đứng đó, không ai nói với ai câu gì, chỉ lặng người nghe bác Trần Tiến hát đến tận những ca từ cuối cùng. Trong khoảnh khắc đó, mình nhận ra giữa Ba và mình đang có một sự kết nối vô cùng đặc biệt.

Một bài hát nổi tiếng từ lúc mình chưa chào đời mà còn làm mình xúc động đến vậy, mình tự hỏi không biết trong khoảnh khắc Ba lặng người nghe nhạc đó, Ba đã nghĩ đến điều gì? Có phải những ngày đi bộ đội, Ba cũng cầm ghi-ta gảy lên những giai điệu này, say sưa hát, lòng tràn đầy ước mơ?

Mình không biết, và cũng không hỏi. Có những khoảnh khắc kỳ diệu, chẳng cần vay mượn ngôn từ, những tâm hồn đồng điệu cũng có thể tự tìm đến nhau.

Cũng như cái ngày em chở mình đi giữa Sài Gòn, không nhớ vì sao mà hai đứa dừng xe lại giữa đường xá đông đúc. Em chỉ tay: “Trời đẹp quá kìa chị Giao”, rồi hai đứa đứng cười ngu ngơ, lặng yên nhìn ngắm những vệt màu hồng tím xen lẫn mây trắng trên bầu trời. Em cũng là người nói với mình: “Trong vòng tròn quen biết của em, chỉ có chị là nhận ra được mấy thứ này” khi mình buột miệng khen dĩa salad đang ăn dở có… hình thù đẹp quá. Mình may mắn vì gặp được em, vì khi mỉm cười ngu ngơ ngắm bầu trời hay vẻ đẹp của một dĩa salad, ít ra mình biết mình không khùng… một mình.

Cũng như buổi tối 3 năm trước – đêm cuối cùng ở Sài Gòn trước khi mình về lại Huế – mình vô tình gặp người yêu cũ đi với người yêu mới. Đêm đó ngồi sau xe em chở, mình đã khóc không thành tiếng suốt con đường về.  Khóc để tạm biệt Sài Gòn, khóc để kết thúc một cuộc tình. Em không nói gì với mình – không hỏi han, không an ủi, không những lời khuyên dư thừa. Em lặng lẽ lái xe, mình cứ lặng lẽ khóc. Mình biết em hiểu mình – không muốn trả lời bất kỳ câu hỏi nào và phải giả vờ rằng mình vẫn ổn. Khoảng lặng em dành cho mình suốt con đường về nhà đó chính là điều mình cần nhất – khoảng lặng của sự thấu hiểu. Một khoảng lặng để tâm hồn em lặng lẽ đến ủi an tâm hồn mình.

Cũng như ngày nắng đẹp nọ bên bãi biển Hội An, mình và em lặng lẽ ngồi bên cạnh nhau. Mỗi đứa cầm một quyển sách, thả hồn mình vào những suy nghĩ riêng, tự trả lời những câu hỏi đang quẩn quanh trong lòng mỗi đứa. Đoạn, em lặng lẽ xuống biển, nằm ngửa ra, thả người trôi bồng bềnh giữa những con sóng. Đoạn, em lôi sổ bút ra viết viết vẽ vẽ. Đoạn, em ngồi dưới nắng hong khô người, mắt nhìn xa xăm. Cả hai không nói gì, tự hiểu rằng khoảng lặng lúc đó rất cần thiết với em, và cả với mình. Lúc cần, một người sẽ tự mở lòng chia sẻ với người kia mà không cần được hỏi. Tụi mình gọi nhau là: “Hội những người thích ở một mình, cạnh nhau.”

Mình quý những khoảng lặng nơi mà mình cảm nhận thật rõ tâm hồn của người cạnh bên như thế, và thấy mỗi khoảnh khắc đó đều lưu lại thật lâu trong lòng mình – như một điều kỳ diệu.

Nhưng tất nhiên, mình không hề cho rằng khoảng lặng có giá trị hơn sự chia sẻ bằng lời. Dù từ nhỏ đến lớn mình luôn gặp khó khăn trong việc nói ra cảm xúc của bản thân, mình vẫn phải công nhận rằng: trong một mối quan hệ, điều quan trọng nhất vẫn là sự giao tiếp. Không giao tiếp thì không hiểu. Không hiểu thì khó đi cạnh nhau lâu dài được.

Chỉ là đôi khi, giữa cuộc đời náo nhiệt này, tụi mình cần cho nhau một vài khoảng lặng, để những tâm hồn tự đến chuyện trò với nhau…

Huế, 23.2.2019

2 Comments

Join the discussion and tell us your opinion.

Nguyễn Minh Quan Huấnreply
February 25, 2019 at 10:29 PM

Giao viết hay quá.

Câu hỏi tiếp theo sẽ là, làm thế nào để giao tiếp hiệu quả, hay là, giao tiếp hiệu quả nhất thì thế nào nhỉ?

Nếu em hỏi anh, thì câu trả lời của anh là, để các tâm hồn trò chuyện với nhau đó em 😀

Thương nhau, hiểu nhau đến mức chẳng cần phải nói, mà vẫn hiểu, hiểu rất sâu đậm. Hiểu được sâu đậm như thế, vượt qua cả lời nói, ngôn từ, anh nghĩ chỉ có con đường duy nhất là thương nhau thật.

À, anh Hoành có mấy bài về vô ngôn đó, em xem thử 😀

Chúc Giao vui nhé.

a. Huấn.

giaogiaoreply
February 25, 2019 at 10:38 PM
– In reply to: Nguyễn Minh Quan Huấn

Dạ, đúng là khi thực sự hiểu & thương thì cảm giác rất mạnh, rất rõ ràng luôn đó anh.

Để em tìm đọc thêm mấy bài của anh Hoành. Cảm ơn anh Huấn đã chia sẻ với em nha, hình như là lần đầu anh comment trong này nhỉ :D.

Leave a reply