[Truyện ngắn] Thả một ít nỗi buồn vào thinh không

“Thả một ít nỗi buồn vào thinh không” – Báo 2! số 295, ngày 01.01.2013

1.     Luân – Mơ hồ 

–         Mình chia tay nha anh…

(Có ai đó đang lườm tác giả, cái mở đầu gì kỳ cục vậy?).

Dù có kỳ cục và đau khổ ra sao, tác giả cũng đã lỡ chọn nó làm câu mở đầu. Còn đối với tôi, đó là một kết thúc. Tôi nhìn Trang, nhìn lại mối tình ba năm của mình. Ba năm đẹp đẽ ấy vừa chính thức kết thúc bằng đúng vỏn vẹn năm từ, không hơn. Bất giác thấy môi mình nở nụ cười. Chắc có cơ chế nào đó tự động truyền từ tim lên miệng: khi trái tim bỗng dưng rất đau, cơ miệng sẽ tự động kéo xếch lên hai bên – như một cách tự vỗ về chính mình. Chỉ có ánh mắt là vẫn mơ hồ.

Sài Gòn tháng 12 vẫn không chịu lạnh, nhưng người người cứ tự nhiên xích lại gần nhau hơn, phố xá cũng trở nên đông đúc. Đó là tôi đoán thế, chứ lúc này ánh mắt tôi đang bận nhìn lại cuốn phim tua nhanh trong đầu. Ba năm, có nhiều thứ để nhớ lại lắm chứ chẳng đùa!

Không hiểu sao tôi lại về được đến nhà. Chuẩn bị rẽ vào con hẻm quen thuộc, tôi dừng lại, quay đầu xe tấp vào quán café đối diện có cái tên viết tắt khó hiểu – CF. Gì thì gì, nhân dịp quay lại cuộc sống độc thân, cũng nên “uống mừng” cho phải phép chứ.

Mocha đá ưa thích đến hôm nay cũng trở nên nhạt nhẽo, ánh đèn trong quán cũng thật nhạt nhòa. Mọi thứ cứ nhàn nhạt đến phát bực. Giọng Hiền Thục vang lên trong quán như trêu ngươi tôi:

“Hôm chia tay cây vừa trút lá

Hôm chia tay ô cửa vẫn sáng đèn

Hát gì lên đi đêm quá yên…”

          Đêm có yên thì cũng phải hát gì vui vui chứ, tôi lầm bầm trong bụng, trệu trạo nhai mấy viên đá lạnh. Bạn nhân viên của quán lại gần, rót thêm nước lọc vào cốc, nhìn tôi mỉm cười. Nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy. Ít ra ông trời vẫn còn thương tôi nên mới quyết định để một ngày tồi tệ và nhàn nhạt như hôm nay kết thúc bằng một nụ cười ấm áp.

Có lẽ đời vẫn đẹp. Dù chỉ một chút. Tôi thở một hơi dài (lần thứ 12 của đêm nay), thả một ít nỗi buồn trôi tuột vào thinh không.

2.     Như – Khoảng lặng

Một ngày làm việc nữa của tháng 12 lại sắp kết thúc. CF dạo gần đây đông khách hơn hẳn, có lẽ gần mùa lễ nên người ta hò hẹn nhiều hơn. Tôi thở dài, đã mười ngày trôi qua mà vẫn chưa quyết định được có nên thôi việc hay không. Tôi đưa mắt mông lung nhìn ra cửa sổ. Một vị khách trạc tuổi tôi đang ngồi cạnh đó, nhấm nháp ly mocha một cách không ý thức, ánh mắt cũng mông lung. Có lẽ hôm nay cũng là một ngày tồi tệ với bạn ấy. Mất việc? Hay thất tình? Tôi lắc lắc đầu, cố xua chuỗi ý nghĩ đó ra xa, tự cười chính mình: “Dù sao cũng chẳng liên quan đến mi, Như à.” Tôi lại gần, rót thêm nước lọc vào cốc vị khách trẻ, nhe răng cười một cái: “Không biết bạn có chuyện gì, nhưng cứ tin là mọi việc rồi cũng sẽ ổn cả thôi.” Đó là tôi nghĩ trong đầu thế, chứ chẳng dám nói ra, sợ phá vỡ khoảng lặng người khách tạo nên. Chỉ có nụ cười là rơi rớt lại.

Hai tuần sau đó, tôi nghỉ việc. Đến một thời điểm nhất định nào đó trong đời, con người cần một khoảng lặng cho riêng mình.

3.     Luân – Nghịch lý

Có lẽ khi một biến cố xảy ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều thay đổi. Căn phòng nhỏ của tôi trở nên quá tù túng chật chội, mà nỗi buồn của tôi thì quá nhiều.Tôi sợ cảm giác phải về nhà sớm vào mỗi buổi chiều, chôn bản thân mình trong bầu không khí đặc quánh nỗi buồn đó. Tôi dừng chân ở CF một ngày, hai ngày… rồi một tuần. Chí ít ở đó vẫn có một người sẽ luôn cười với tôi. Từ lúc nào tôi trở nên thiếu thốn nụ cười đến thế?

Cái bàn bên cạnh cửa sổ trở thành bạn tri kỷ của tôi, cả nụ-cười-chưa-biết-tên kia cũng trở nên quen thuộc. Tôi cũng mỉm cười lại với bạn ấy, một lần, hai lần… đến lần thứ bao nhiêu cũng chẳng nhớ nữa.

Một buổi chiều lãng đãng như bao buổi chiều khác ở CF, tôi nghĩ về những mối quan hệ xung quanh mình. Lục tung danh bạ đến lần thứ ba, tôi vẫn không tìm ra cái tên nào có thể liên lạc được. Cũng đúng ba lần, tôi cố tình lờ đi một số điện thoại quen thuộc vẫn chưa bị xóa. Mà có lẽ cũng chẳng cần xóa. Xóa một số điện thoại là xong sao?

Tôi tưởng tượng ra khuôn mặt hờ hững của Trang lúc nói lời chia tay, rồi lại nhìn sang nụ-cười-chưa-biết-tên đang mang nước đến bàn bên cạnh. Một người đã từng rất thân thuộc làm tim tôi lạnh băng, và một người xa lạ đi ngang đời tôi lại vô tình nhen vào đó chút ấm áp. Cuộc đời thật lắm nghịch lý.

Có lẽ đến một ngày – vào một thời điểm thích hợp nào đó, tôi sẽ gửi đến nụ cười ấy một lời cảm ơn. Đừng bảo tôi “không bình thường”, chuỗi ngày gần đây của tôi chẳng có hôm nào được coi là bình thường cả.

Mùa thi cử làm gián đoạn nỗi buồn của tôi đôi chút. Một tuần trôi qua, tôi ghé lại CF. Nhân viên mới, lạ hoắc. Nụ-cười-chưa-biết-tên đã nghỉ việc. Tôi thấy mình như rơi tõm xuống một lỗ đen không đáy. Đến cả nụ cười còn sót lại cũng nỡ bỏ tôi mà đi. Lời cảm ơn cũng chẳng kịp trao nữa rồi.

Đợi quá lâu mới bắt đầu chẳng bao giờ mang lại điều gì tốt đẹp cả – tôi cười khẩy chính mình, lặp lại trong đầu bài học đắt giá.

4.     Luân – Thời điểm thích hợp

Tôi dần lấy lại nhịp sống bình thường. Lịch học, lịch làm thêm, lịch lên… facebook dày đặc khiến nỗi buồn của tôi được thả rông. Cho đến khi không còn nhớ rõ nụ-cười-chưa-biết-tên nữa, nụ cười đó lại tình cờ xuất hiện trước mắt tôi. À không, đúng hơn là xuất hiện trên facebook, được tag vào một tấm ảnh trên fanpage của quán CF. Đang hí hửng định add friend, tôi bỗng khựng lại. Hàng tá câu hỏi thi nhau bủa vây tôi: Có nên chủ động liên lạc với bạn ấy không? Lấy lý do gì để nói chuyện? Liên lạc rồi sao nữa?…

Một câu nói lướt qua đầu tôi: “Đừng chờ một người thích hợp bước vào cuộc đời bạn, mà hãy trở thành người thích hợp bước vào cuộc đời của một ai đó.” Hít một hơi, tôi quyết định sẽ thành thật. Tôi gửi một tin nhắn dài thiệt dài qua facebook, trình bày lý do lý trấu bằng tất cả kỹ năng thuyết phục tôi có được, và đề nghị một cuộc hẹn.

Cuối cùng, tôi cũng có một cuộc hẹn, ngay tối mai.

Dù vào cuối tuần đông đúc khách khứa, Paris Baguette vẫn giữ được cái chất thanh lịch rất đáng ngưỡng mộ. Đáng buồn là cái vẻ thanh lịch ấy bị hai con người lạ hoắc làm hỏng đôi chút. Sau khi gọi bánh ngọt và đồ uống, Tôi và Như (cuối cùng nụ cười ấy cũng được gọi tên) giành nhau trả tiền, không ai nhường ai. Rốt cuộc tôi thắng. Ai đời buổi hẹn đầu lại để con gái trả tiền chứ! Cô gái sau quầy thu ngân cười tủm tỉm, làm tôi ngượng chín người.

Ngồi bên ngoài ban công đầy gió, cả hai giới thiệu về mình, chia sẻ về việc học, về cả dự định tương lai, cứ như đã quen nhau từ lâu lắm. Trò chuyện đến cả 30’, tôi mới bắt đầu giải thích lý do của buổi hẹn hôm nay: rằng mấy tuần trước Như đã vô tình giúp tôi thế nào, làm tôi thấy cuộc đời vẫn tốt đẹp ra sao… Như im lặng nghe tôi kể lể, mắt cứ mở to và miệng không ngừng cười.

Kết thúc câu chuyện, tôi tặng Như một tấm thiệp đã chuẩn bị ở nhà, trên đó có mấy dòng chữ: “Lúc bạn cười, bạn cho – người khác nhận. Bạn không mất gì cả! Cuộc đời đẹp nhất khi bạn cười và còn đẹp hơn nữa khi bạn là tác nhân đứng sau nụ cười của người khác. Cám ơn bạn với nụ cười tạo nên sự khác biệt cho cuộc đời tôi.” Như đọc tấm thiệp, một lần nữa, nụ-cười-đã-biết-tên ấy lại… cười.

Đó là buổi “hẹn hò” thú vị nhất tôi từng trải qua. Hóa ra, chẳng có thời điểm nào được định sẵn là “thời điểm thích hợp” cả, là do mình quyết định một “thời điểm bình thường” nào đó trở thành “thời điểm thích hợp” thôi.

5.     Như – Bắt đầu lại

Sau buổi gặp mặt đặc biệt với Luân, tôi quyết định trở lại làm việc ở CF. Có thể do “vị khách quen” thú vị đó, cũng có thể do khoảng lặng của tôi đã kéo dài đủ rồi. Đủ để bắt đầu lại. Tấm thiệp đặc biệt tối hôm ấy được tôi cất trong ví, ở nơi dễ thấy nhất, để tự nhắc mình: một nụ cười cũng có thể tạo nên cả một điều kỳ diệu.

6.     Kết?

Có hai đứa chat facebook giữa đêm hôm:

–         Trời ơi muốn đi coi “Sự trỗi dậy của các vị thần” quá!!!

–         Thì đi coi đi, gào thét cái gì?

–         Nhưng mà sẽ vui hơn nếu đi coi với bạn bè đó.

–         Hờ hờ, thì rủ bạn bè đi coi.

–         Trời ơi Như giả tồ hả? Luân đang mời Như đi đó.

–         Oạch, sao không nói thẳng giùm đi!

–         Haiz, sao không chịu hiểu ngầm giùm đi!

–         […]

Có một cơ chế hoạt động khác giữa tim và miệng chăng? Khi trái tim bỗng dưng rất vui, cơ miệng cũng kéo lên hai bên tạo thành một nụ cười. Chỉ khác là, ánh mắt đã biết bắt chước cười theo.

Sài Gòn tháng 12 vẫn không chịu lạnh, nhưng người người cứ tự nhiên xích lại gần nhau hơn.

NGUYỄN ĐỖ PHƯƠNG GIAO

23h15’, 12.12.2012

–         Khoan khoan, rốt cuộc CF có nghĩa là gì???

–         Ực, sao không hỏi sớm, lỡ kết truyện rồi >.<. Thôi thì cứ nghĩ theo cách bạn muốn: Creating Fun(1), Cheerful Face(2) hay… Chicken Feed(3) chẳng hạn.

Đôi lúc câu trả lời chẳng có sẵn cho bạn đâu, phải tự mình tìm lấy thôi :).

.

(1)        Creating Fun: tạo niềm vui

(2)        Cheerful Face: vẻ mặt hớn hở

(3)        Chicken Feed: thức ăn cho gà (!?)

 .

.

Share your thoughts