28 Ngày Biết Ơn – Ngày 12: Magical People Who Made A Difference
- Cảm ơn sáng Chủ Nhật cuối tuần được ngủ thật thoải mái trên chiếc giường yêu quý và căn phòng đẹp xinh của mình. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.
- Cảm ơn sáng dậy ra bếp thấy Thơm đang hì hục làm kem chuối cho cả nhà ăn. Cảm ơn đậu phộng của Quân. Cảm ơn dừa Thơm chạy đi chợ mua từ sáng. Cảm ơn chuối của nhà em Phú. Cảm ơn mật ong từ Đà Lạt. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.
- Cảm ơn sáng nay bước lên cân thấy mình đã giảm được gần 5kg. Cảm ơn chị Lan Hương và những buổi học Health Coaching đã cho mình biết cách ăn đúng cách sao cho tốt nhất cho cơ thể. Cảm ơn Phong đã mang Health Coaching đến với HTT20. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.
- Cảm ơn quyển sách The Magic, vì mới thực hành tới ngày thứ 10 thôi mọi thứ đã đến ào ào: mình được nói chuyện với Dumb và có nhiều đơn đặt hàng hơn, Anh yêu có nhiều lịch train hơn, Quân mang Dự án Trái cây về rất thuận lợi… Cảm ơn vì nhờ nhìn thấy những kết quả đó mà Zet bắt đầu muốn thực hành biết ơn. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.
- Cảm ơn vì tối qua mình nhận điện thoại của Mẹ, và nói 2 từ “Cảm ơn” trước khi nghe. Nhờ vậy mà feel good hơn rất nhiều. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.
- Cảm ơn HTT20 đã nhận đặt thảm Yoga giúp mình, để mình vừa tiết kiệm tiền vừa tiết kiệm thời gian. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.
- Cảm ơn Ngân đã đặt hàng một đống sản phẩm của mình và chuyển tiền trước để mình có tiền mua nguyên vật liệu. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.
- Cảm ơn 2 công ty đã đồng ý đặt hàng sản phẩm của mình. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.
- Cảm ơn 3 khách hàng đầu tiên đã tin tưởng và đặt Scrapbook của mình, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.
- Cảm ơn chị Trâm đã đồng ý chuyển giao dự án trái cây cho Khóm và nhận giúp cả team lấy hàng ở Đà Lạt. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn chị.
- Cảm ơn nước sạch mình đang có để uống mỗi ngày, cho mình thấy sự dư dả mình đang có. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.
- Cảm ơn Thơm vì đã bao cả đám ăn kem nhãn tối qua. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.
***
FOR MAGICAL PEOPLE WHO MADE A DIFFERENCE TO MY LIFE
Hoàng Thanh Phong
Giao biết đến Hành Trình Tuổi 20 khi đi chung với Phong trong một khóa học, khóa đó Phong làm Trainer. Thấy Giao đang ngồi trong phòng Vật tư, Phong tới ngồi xuống bên cạnh Giao và hỏi thăm Giao về cuộc sống hiện tại, và nhắc đến Hành Trình Tuổi 20. Hôm đó là ngày đầu tiên của team mới, nhưng Giao quyết định… không tham gia ngay. Sau này ngồi nói chuyện với Kiệt, nghe Kiệt kể những kết quả Kiệt đạt được khi đi cùng Phong như thế nào, thấy năng lượng của Kiệt tỏa ra khác ngày thường ra sao, lúc đó mới quyết định muốn đi.
Giao đến với HTT20 trong những ngày vô cùng chán nản, mỗi ngày trôi qua không biết phải làm gì cho hết thời gian, thiệt là mấy tháng trời u ám của cuộc đời. Phong nói đúng, mình biết nhiều mà mình hong làm thì cũng đâu khác gì mình hong biết!? Giao viết email cho Phong, bảo rằng Giao muốn phát triển tài chính và sự nghiệp của mình. Lúc đó là cuối tháng 2/2014. Thu nhập của Giao lúc đó là 0đ.
Gần cuối tháng 4, Giao apply vào thực tập một công ty có tiếng, thu nhập tăng lên 2 triệu đồng/tháng.
Một tuần sau đó, Giao… xin nghỉ việc. Lúc đó vô cùng mâu thuẫn giữa cảm xúc (muốn nghỉ việc) và lý trí (mới vô được 1 tuần mà nghỉ thì kỳ quá), nhưng lúc đó biết giá trị lớn nhất của Giao là “Nội tâm thanh thản” mà, nên nếu tiếp tục công việc này nội tâm sẽ không yên ả ngày nào (và sẽ tiết ra chất cortisol gây ung thư :D). Nên quyết là làm. Email xin nghỉ việc và được đồng ý (việc này còn phải vô cùng cảm ơn một người khác, sẽ nhắc đến ở dưới).
Ngay lúc email xin nghỉ việc, Giao apply một công ty khác. 1 tuần sau đó (cuối tháng 4/2014), Giao có một công việc mới với mức lương 5 triệu/tháng.
Tháng 6/2014, tháng đỉnh điểm về thu nhập khi Giao đạt mốc 16 triệu/tháng với nhiều nguồn thu khác nhau, cuộc sống như nở hoa.
Tháng 7, 8/2014, Giao có cảm giác điều gì đó vẫn chưa trọn vẹn. Giao chưa quản lý dòng tiền của mình tốt, và nhận ra mỗi ngày đi làm có gì đó khiến mình áp lực và muốn né. Đó là công ty Giao rất mơ ước được làm chung, rất nhiều người cũng mơ ước. Môi trường thân thiện, sếp tâm lý vô cùng. Vậy mà vẫn có điều gì đó không đúng.
9/2014, Giao quyết định đi học lại Giá trị cá nhân của Lolem, và phát hiện ra cái cảm giác “không đúng” đó là gì. Vì Giao đang làm một thứ mà Giao không hề đam mê, Giao chỉ làm vì tài chính. Trong khi đó, “đam mê” là một giá trị Giao muốn có trong việc.
Tối đó về, Giao (lại) viết email xin nghỉ việc. Lần thứ 2 trong vòng 4 tháng, ở 2 công ty mà rất nhiều người mơ ước muốn vào.
Giờ làm gì tiếp? Ngồi list ra tất cả những công việc đáp ứng kỹ năng + giá trị cá nhân của mình. Tick tick chọn chọn, cuối cùng Giao chọn được 1 cái và đầu tư công sức làm theo. Đó cũng là lúc Giao say mê làm Scrapbook mỗi ngày, đam mê đến quên ăn quên ngủ, quên hết thời gian. Giao nhớ lại điều Phong nói: “Lúc cảm xúc tốt, thời gian như biến mất. Lúc cảm xúc không tốt, thời gian như kéo dài vĩnh viễn.” Ờ, cái cảm giác đam mê đó là cảm giác mà Giao muốn trải qua mỗi ngày với công việc của mình. Chưa tính toán kế hoạch gì xa xôi, chỉ biết là trong hiện tại, mình đang rất đam mê, đang rất hạnh phúc, thế thôi, tương lai cứ để nó tiếp diễn như nó phải thế.
Lúc đó là cuối tháng 9/2014, thu nhập của Giao trở về lại con số 0. Vậy mà một buổi sáng đầu tháng 10 ở Vũng Tàu, ngồi trên chiếc xích đu trong một khu vườn rộng tại nhà một người bạn, Giao đã nói với bạn cùng nhà một câu thế này: “Mỗi ngày Giao đang trải qua là một ngày Giao hạnh phúc vì được làm thứ Giao đam mê.” Nói ra xong mới khựng lại, ồ thì ra mình đang hạnh phúc mỗi ngày như thế đó.
Tháng 10 là tháng Biết Ơn của Giao, mới 10 ngày Biết Ơn thôi mà mọi thứ dường như đang tới rất nhanh đó Phong. Giao có một “cố vấn” siêu giỏi về kinh doanh mà Giao có thể xin ý kiến. (Giờ mới hiểu hết lời Phong, start-up hông phức tạp như mình tưởng) Giao mở đặt hàng public và đơn hàng quay về rất nhiều, đến nỗi một ngày thôi mà quay vòng vòng vì sợ không làm kịp luôn đó. Nhưng mà nhớ lại, tập trung ở hiện tại, chỉ ở hiện tại mình mới có thể lựa chọn làm mọi thứ. Tương lai hay quá khứ mình đều không kiểm soát được, chỉ khiến mình stress thêm thôi. “Đích đến mình muốn là gì? Hành động của mình lúc này có giúp đạt được điều mình muốn không? Nếu có thì làm thôi. Lo lắng về tương lai cũng không ích lợi gì hết, nó chỉ góp phần tiết ra cortisol ảnh hưởng sức khỏe thôi, hehe.”
Giao từ bỏ hết để bắt đầu lại từ đầu, lòng tự nhủ: “Từ giờ chỉ làm điều mình thực sự thích thôi, lúc đó cuộc sống mới nở hoa được.”
Cảm ơn Phong, vì đã ảnh hưởng rất lớn đến những ngày Giao 23 tuổi.
—
Lolem
Chị là Career Coach của em, là người ảnh hưởng nhiều nhất đến em trong quá trình em quyết định lựa chọn/từ bỏ một công việc. Là người giúp em hiểu rõ vai trò của Giá trị cá nhân trong lựa chọn một công việc quan trọng đến mức nào.
Chị cũng là sếp của em trong công ty mà em tham gia vỏn vẹn có 7 ngày. Agency đối với em rất áp lực, vậy mà chị hiểu, luôn hỏi “Em muốn gì?”, và làm mọi thứ chị có thể làm để em có được điều em muốn. Lúc đó em luôn cảm thấy mình may mắn vì sếp của mình cũng là Career Coach của mình, nên hiểu rất rõ Dream Job của em, và cũng đánh tiếng trước “Công việc ở đây có nhiều thứ không giống Dream Job của em đâu đó.” Và cũng nhẹ nhàng đồng ý khi em viết email xin nghỉ việc dù em hiểu chị cũng khó xử lúc đó. “Em đã không muốn thì cũng không giữ chân em được,” chị bảo vậy.
Em apply được vào công ty tiếp theo và có được mức lương mong muốn, môi trường mong muốn, sếp như mong muốn… Em cũng email khoe chị. Và tới vài tháng sau khi em cảm thấy không ổn với công việc của mình, buổi Giá trị cá nhân của chị đã cho em hiểu thêm nhiều thứ về bản thân em. Lúc em quyết định lại viết email xin nghỉ việc, em nhớ đến lời chị: “Làm ơn, LÀM THỨ MÌNH THÍCH, và chấp nhận những hậu quả có thể xảy ra sau đó.” Hậu quả của em lúc đó là thu nhập của em quay về con số 0, và đối mặt với việc lấy gì để ăn, để trả tiền nhà, để sinh hoạt… Nhưng giá trị “Nội tâm thanh thản” của em quan trọng hơn, không đáp ứng được là em không ăn ngon ngủ yên được. Thế nên xin nghỉ việc xong là nội tâm lại bình an trở lại.
Giờ em đang được làm một thứ mà em đam mê, dù con đường phía trước chưa có gì chắc chắn và vững vàng, nhưng mỗi ngày trôi qua em đều thấy hạnh phúc vì đáp ứng được hết tất cả giá trị cá nhân của em. Lúc giở chứng phấn khích cũng nhắn tin khoe chị. Cảm ơn chị vì luôn ở đó, hiểu giá trị cá nhân của em, để em còn có người mà khoe mỗi lần phấn khích như thế.
À, một lần ngồi ăn ốc với nhau, chị nói: “Có ý tưởng là làm thôi, có 1 ý làm 1 ý, còn hơn có cả đống ý tưởng mà hông làm gì. One by one, làm từng cái một.” Tự dưng em nhớ câu đó hoài luôn, cho nên giờ nảy ra cái gì là làm liền, hông có ngồi nghĩ ngợi, lo lắng lung tung tốn sức.
Cảm ơn chị vì luôn là hình mẫu “vô tư” điển hình để một đứa suy nghĩ nhiều như em phải học hỏi theo cho đầu óc nhẹ bớt :D.
Cảm ơn chị vì đã góp phần tác động của em bằng cách chị sống và suy nghĩ. Cảm ơn chị nhiều.
—
Chị Trần Lan Hương
Em chọn chị nằm trong top 3 những người ảnh hưởng đến cuộc đời em, hai người đầu là ảnh hưởng về cách sống, và chị là người ảnh hưởng vô cùng lớn đến sức khỏe và dinh dưỡng, cũng như đời sống tâm linh của em.
Cảm ơn chị vì 2 tháng học Health Coaching và làm theo, em đã giảm được 5kg hí hí. Chị giúp em gần như thay đổi toàn bộ thói quen ăn uống của mình: đi chợ phớt lờ hết tất cả đồ đóng hộp, nếu có mua cũng phải soi thật kỹ coi trong thành phần có chất hóa học nào không, đi siêu thị toàn mua rau củ trái cây tươi, ăn gạo lứt thay cho gạo trắng, cho em biết tác hại của dầu thực vật tinh luyện, đậu nành, bắp Mỹ… và ti tỉ thứ khác. Có lần em dạo một vòng quanh siêu thị và quyết định đọc lại thành phần của tất cả những món trước đây mình ngày nào cũng ăn, em chỉ biết kêu trời: “Mình đã nạp những thứ gì vào cơ thể mình vậy trời ơi.” T_T Lúc đó thấy may mắn quá đỗi vì biết được chị.
Cảm ơn chị vì những kiến thức về Thiền – Yoga mà chị chia sẻ, mới có 1 buổi thôi nhưng nó ảnh hưởng đến đời sống tâm linh của em rất nhiều, khiến em thấy mọi vấn đề mình gặp rốt cuộc cũng bé như con muỗi thôi. Và cuộc sống cũng như một chuyến viếng thăm, nên take it easy :).
Cảm ơn chị vì đã cho phép em được làm Digital Assistant cho chị, để em có cơ hội kiếm thêm thu nhập và giúp mang kiến thức về sức khỏe đến với nhiều người hơn.
Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn chị rất nhiều.