BFF của tớ – Chàng trai biết hát ru


Tớ quen BFF đặc biệt này từ lúc… mới sinh ra. Đó là một “chàng trai” hơn tớ tận 25 tuổi – Ba tớ. 🙂

Hai ba con đều là người sống nội tâm, thế nên dù hiếm khi nói chuyện với nhau, tớ luôn dành cho Ba một tình cảm rất đặc biệt. Hồi tớ còn nhỏ xíu, cứ mỗi buổi trưa đi làm về, Ba lại trải chiếu nằm giữa nhà. Tớ nằm bên cạnh ôm thật chặt, nghe Ba kể đủ thứ chuyện ngày xửa ngày xưa. Có những lúc Ba còn khe khẽ hát những bài tình ca rất buồn. Tuổi thơ của tớ là hình ảnh những nàng tiên cá, của chuyến tàu ma, những khúc hát ru của Ba, và kết thúc bằng tiếng thở đều của tớ khi đã chìm vào giấc ngủ.

Lớn hơn một chút, tớ xa nhà vào Sài Gòn học. Ngày đi, cả nhà tiễn tớ ở sân bay. Bước qua cửa soát vé, tớ ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười thật nhanh với mọi người rồi quay mặt đi. Tớ sợ phải nhìn vào ánh mắt của Ba, thấy mái tóc đã lốm đốm bạc ấy, chắc là tớ khóc mất.

 Một ngày, tớ lên facebook và trợn tròn mắt khi thấy… lời mời kết bạn của Ba, càng sửng sốt hơn khi hầu hết những cái tên trong friendlist của Ba là những đứa bạn hàng ngày vẫn nhí nha nhí nhố với tớ. Ngày sinh nhật, facebook của tớ tràn ngập những lời chúc, chính Ba là người kiên nhẫn ngồi like từng lời chúc mừng trên facebook của con gái. Bạn tớ bảo: “Tao cứ tưởng là người yêu của mày, ai ngờ…” Tớ cười tít mắt, Ba tớ ấy à, còn đặc biệt hơn cả người yêu nữa ấy chứ!

Ngày tớ chuyển nhà, Ba đã một mình bay vào tận Sài Gòn để chăm chút cho nơi ở của con gái: mua tủ, đóng đinh treo áo quần, sửa máy giặt, thay bóng đèn, trồng cây ngoài sân,… Tất tần tật những thứ mà chắc chắn tớ không biết xoay xở thế nào nếu không có “BFF” tuyệt vời này.

Một ngày tớ tan học, đợi Ba đến đón về. Chờ mãi, chờ mãi mà không thấy Ba, gọi điện cũng không được. Tớ lo lắm, Ba chưa bao giờ trễ hẹn với tớ cả… Đến khi sống mũi bắt đầu cay cay thì thấy bóng dáng quen thuộc của Ba đằng xa, tớ mới thở phào. Về nhà, thấy Ba dắt xe mà chân đi cà nhắc, mới biết Ba bị ngã trong lúc thay bóng đèn cho tớ, bị rạn gót chân… Tớ chẳng biết nói gì, lẳng lặng vào phòng, gọi điện cho một người bạn của Ba rồi khóc: “Ba con bị ngã, cô chỉ chỗ cho Ba con đi khám với…”

Mỗi năm, tớ lại về nhà vào dịp Tết và Hè. Những lúc ấy, ở sân bay luôn có một người đàn ông lặng lẽ đứng một mình đợi tớ, dù nắng dù mưa… Tớ vẫn sẽ lại ngồi sau lưng Ba, hít hà mùi hương không lẫn vào đâu được của thành phố quê nhà; lại đi ăn sáng với Ba ở quán bún bò quen thuộc và ngồi nói chuyện… thời tiết. Hầu hết trong khoảng thời gian đó, hai ba con sẽ lặng im. Nhưng tớ thừa biết, có những yêu thương chẳng cần nói ra vẫn hiểu…


 

Hoa Học Trò số 947

Share your thoughts