Du lịch với vài ngàn lẻ trong túi

Nếu là kế hoạch của cách đây 1 tuần thì đáng lẽ ra mình đang ở Vũng Tàu. 
Nếu là kế hoạch cách đây 2 ngày thì bây giờ mình phải ở Đà Lạt.
Vậy mà hôm nay, mình vẫn ung dung đi lại giữa chốn Sài Gòn này.
                Sau chuyến đi Sing-Malay, mình phát hiện ra sự khác biệt lớn nhất giữa đi việc đi du lịch ở một nơi khác và việc ở tại nơi mình sống chính là sự quan sát. Khi đi du lịch, chúng ta mở to mắt để quan sát rõ hơn, lắng tai để nghe nhiều hơn, mở lòng để cảm sâu hơn. Thế nên, bất kỳ thứ gì hay ho một chút ở một địa điểm xa lạ đều có thể khiến ta tò mò thích thú.
               Mình cũng thích đi, thích lắm. Thích đến nỗi mình đã xác định mình chắc chắn sẽ đặt chân đến thật nhiều nơi, và lấy nó để đánh dấu cuộc đời và sự nghiệp của mình. Mình muốn khám phá những thứ hay ho ở những địa điểm xa lạ, nên cũng quên bẵng mất cái thành phố mà mình đã sống hơn 3 năm này, mình đã hiểu hết về nó đâu?
 
Thế là, chúng mình đã mở màn một ngày thứ 7 đẹp trời như hôm nay bằng việc ngồi trước Nhà hát Thành phố để… nghe nhạc giao hưởng do mấy bạn Nhạc viện biểu diễn. Thiệt là ngại vì đến hôm nay mình mới biết 8h sáng thứ 7 nào cũng có một màn biểu diễn hoành tráng như vậy, nhưng mỗi tuần sẽ sử dụng những nhạc cụ khác nhau (ví như hôm nay có Trompeter, Flute, Saxophone, Trống…). Thưởng thức xong màn biểu diễn ấn tượng đó, mình mạo muội kết luận: ở Sài Gòn mà chưa đi nghe buổi biểu diễn này lần nào thiệt là quá uổng phí đi!!!
Một cô đến bắt chuyện với tụi mình lúc hai đứa đứng dậy ra về: “Hey, is it a nice play?”. Hai đứa đứng hình nhìn nhau. Cô vẫn cười rất tươi: “Where are you from?” – Hai đứa cười hì hì: “Dạ Việt Nam cô.” 
Cô không phải là người duy nhất nói tiếng Anh với tụi mình. Hai đứa còn nghe tiếng Anh lúc đi mua nước, lúc được mời đi xe ôm, lúc được chào hàng… Chưa kể rất nhiều thứ tiếng khác mình không hiểu :|.
Tới lúc này, đến hai đứa cũng bắt đầu tin rằng mình là khách du lịch thứ thiệt!
Giữa trưa, chúng mình tình cờ đi ngang Viện bảo tàng thành phố và 3 giây sau quyết định đi vào (đã quyết làm khách du lịch mà!). Vé có 5K à, siêu rẻeee luôn. Vào đấy cứ “ố”, “á” liên tục vì nhiều cổ vật hay ho lắm, như cái thuyền độc mộc từ hồi xa xưa được vớt lên từ độ sâu 12m chẳng hạn. Rất đơn giản và nghệ thuật nha :x.
Và, thề luôn, hôm nay cũng là lần đầu tiên bước chân vô Bưu điện Thành phố đẹp đẽ lộng lẫy của Sài Gòn. Trước giờ đi ngang cả tỉ lần rồi, nhưng mà cái ý nghĩ “Chỉ có khách du lịch mới vô đó” khiến mình bỏ qua nhiều thứ hay ho của Sài Gòn quá 🙁. Thích kiến trúc bên trong của bưu điện, làm mình liên tưởng đến một khung cảnh nào đó ở châu Âu. Cũng chính tại nơi này, mình đã hứa hẹn với bạn đồng hành sẽ gửi một tấm postcard cho bạn í khi bạn í đi xa, đóng dấu Bưu điện thành phố hẳn hoi. Nói là làm, hai đứa đi lựa lựa postcard, nhưng rồi không mua cái nào vì “Lấy ảnh mình chụp in ra đẹp hơn.”-.-

Vì mong muốn chụp được toàn cảnh Nhà thờ Đức Bà từ trên cao, hai đứa được đưa đẩy vào Diamond. Đi thang máy lên tầng 13, phát hiện ra ở đấy có rạp chiếu phim nên hong nhìn ra ngoài được. Đi xuống tầng 12, rồi 11, rồi 10… chỉ thấy mỗi phía ngược lại, bóng dáng Nhà thờ Đức Bà vẫn ở đâu đó xa tầm với. Đã thế không khí trong các tầng đó còn rất âm u, tối tăm, không một bóng người… Tóm lại là, mình vẫn chưa chụp được tấm nào của Nhà thờ từ trên cao cả :(.

Tụi mình kết thúc chuyến du lịch giữa những tiếng chuông chùa ngân nga. Bạn bảo đó là chuông cầu duyên, nên mình cũng chắp tay nhắm mắt cầu cái duyên nào đó mau tới :)). Tiếng nói chuyện rì rầm của hai đứa lạc trong cái không khí yên bình của ngôi chùa, xen kẽ giữa tiếng chuông ngân rồi mất hút theo ông mặt trời. Ổng đã đi ngủ rồi, nên mình cũng về thôi.

Mình đã đọc trong một quyển sách nào đó, rằng thỉnh thoảng hãy ra ngoài quan sát một lần. Nếu không đi được xa, hãy đến một quán café nào đó ngắm người qua lại. Nếu thậm chí không có tiền đi café, hãy bước ra khỏi nhà, nhìn lên bầu trời, để quan sát hai chú chim nào đó đậu trên mái nhà mình đang tán tỉnh nhau chẳng hạn. Để ý đến từng khoảnh khắc nhỏ để thấy xung quanh mình có nhiều thứ thú vị lắm.

Thế nên, cho dù hầu hết thời gian ra ngoài phải khư khư em mubahi trên đầu, hãy cứ sắm cho mình một chiếc nón thời trang thiệt xinh để đi dạo phố nhe. Thậm chí cả khi không có ai nhìn mình, chỉ riêng việc mình thấy rằng mình thật xinh, hay hôm nay mình đã quan sát được một điều thú vị đã chẳng phải là một cảm giác rất ngọt ngào rồi sao?

Ngày hôm nay, mình có rất nhiều khoảnh khắc ngọt ngào như thế :x.

***
(Bài viết đăng trên báo Hoa Học Trò 984 – ngày 5/11/2012)

 

1 Comment

Join the discussion and tell us your opinion.

#1 – Làm khách du lịch tại nơi mình đang sống | Hạnh Phúc Nhỏ Nhoireply
May 6, 2013 at 8:10 PM

[…] *** (Bài viết đăng trên báo Hoa Học Trò 984 – ngày 5/11/2012) Nguồn: http://www.phuonggiao.com/du-lich-voi-vai-ngan-le-trong-tui/ […]

Leave a reply