Em thấy thu về
Em thấy thu về trên những tán cây hai màu lá. Mùa thu không phải là mùa lý tưởng của cây cối, nhưng em vẫn thấy chúng rất đẹp, đẹp bởi hai màu sắc đang hòa quyện phía trên cao kia. Em thích chúng, thích cái cảm giác được đi trên những con đường đầy lá vàng rơi – “con đường phượng bay” của thành Huế.
Em thấy thu về khi nhác thấy những chùm hoa phượng tím giữa hai ngôi trường màu đỏ, nổi bật giữa những hàng phượng vàng, phượng đỏ dọc con đường. Mùa lá rụng cũng có cái đẹp riêng của nó.
Em thấy một mùa thu bình yên khi bắt gặp một cụ già tóc bạc thong thả đi trên chiếc xe đạp giữa cầu Tràng Tiền. Mùa thu của tuổi tác không ngăn cản được cái thanh thản trong nét mặt của cụ. Mùa thu của một đời người, tràn đầy bình yên ngay giữa cái náo nhiệt của dòng người tấp nập.
Em thấy thu về khi cái nắng gay gắt của mùa hè không còn nữa, nhường chỗ cho ánh nắng vàng dịu ngọt và những cơn mưa rào. Một con bé ra đừơng vẫn không thèm đem theo áo mưa cho dù trời đang mưa, vì nó tin mưa cũng thất thường như tâm trạng nó, chợt đến rồi chợt đi. Mưa đến vừa đủ lâu để đem lại cảm giác mát mẻ cho một ai đó, nhưng cũng đủ nhanh để lại cho ai một thóang ngẩn ngơ suốt con đường về.
Em thấy thu về khi những cánh diều trên khỏang trời xanh kia cứ giảm dần, giảm dần lại theo thời gian. Sắp hết hạ rồi, trời đã sang thu, và lời hẹn cho một cánh diều vẫn phất phơ đâu đó trong làn gió. Chờ ta, hạ nhé, để ta kịp giữ lời hẹn cho diều…
Tớ thấy mùa thu trên những con đường dài mà tớ và ấy thường đi qua. Mùa thu rực rỡ những tiếng cười của tớ, của ấy. Và, đêm qua đó, ngay trong giấc mơ của tớ cũng đã xuất hiện một mùa thu. Tớ đã nhìn thấy ấy trong giấc mơ của tớ. Tớ thấy ấy cười – nụ cười ấy như mùa thu tỏa nắng. Thấy không, mùa thu cũng đã len lỏi vào ngay cả giấc mơ của tớ rồi…
Nhưng, ước gì, mùa thu tỏa nắng mà ấy đem lại không chỉ là giấc mơ…
23h 06.06.2009
—-
Lục lại trong blog xa xưa và bắt gặp lại những dòng viết của mình cho mùa thu một năm về trước. Mỗi lần đọc lại là mỗi lần thấy bình yên.
Mình đã từng có một mùa thu bình yên như thế này, nhiều yêu thương như thế này, và cũng mong manh dễ vỡ như thế.
Sài Gòn không có cảm giác se lạnh của mùa thu như những ngày ở Huế, nhưng mình học cách tìm kiếm cái bình yên trong sự náo nhiệt của Sài Gòn. Ngày hôm qua, lâu lắm rồi mới đi xe đạp lại, lâu lắm rồi mới ngồi sau yên xe đạp để được chở đi vòng vòng sở thú Đại Nam. Cám ơn anh vì những khoảnh khắc bình yên như thế.
Đọc lại những dòng viết ngô nghê của nhiều năm về trước, bật cười về cái bản tính bốc đồng và nông nổi hồi 16 tuổi. Càng đi nhiều, càng gặp gỡ nhiều người mới thấy mình còn nhiều điều cần học hỏi, càng trầm tính hơn và có lẽ cũng chín chắn hơn.
Cứ mỗi khóa học Tôi Tài Giỏi! đi qua lại thấy những điều mình đang làm có ý nghĩa hơn bao giờ hết. Kết thúc của mỗi khóa học cũng chính là sự bắt đầu của nhiều con người mới: lựa chọn sống xứng đáng hơn và biết hạnh phúc trên từng bước đi của mình. Mỗi lần đi Coach là lại được ôm nhiều ơi là nhiều, thích ơi là thích, vì chúng mình đều biết mỗi người cần ít nhất 7 cái ôm mỗi ngày. Thương Coach Family lắm lắm vì mỗi lần buột miệng “Tự nhiên muốn ôm quá…” là lập tức có người giang tay ra ôm lấy mình. Em cũng đã ghi trong Love Note cho anh rằng cái ôm của anh được em “bình chọn” là cái ôm chặt và ấm áp nhất rồi phải không nhỉ?
Làm nhảm tí vì lâu rồi không viết lách gì, cũng có nhiều thứ muốn nói lắm nhưng giờ thì không nhớ. Chỉ nhớ là mình đang muốn nói thương rất nhiều người, rất thương nhiều người và đặc biệt thương một số người. Cho dù mình là kiểu người ít khi bày tỏ cảm xúc ra bên ngoài (và hay “giả bộ” lạnh lùng ^^!) nhưng mình tin những người mình thương đều cảm nhận được.
Đang truyền năng lượng tích cực cho những người mình thương.