Nhật ký coaching khóa Tôi Tài Giỏi! Thanh Niên đầu tiên

Vậy là cũng đã kết thúc thêm một chuyến đò.

Vậy là đã có thêm hơn 100 con người mới bước ra ngoài kia và khát khao sống xứng đáng.

Đã 5 tháng trôi qua kể từ ngày mình bước chân vào gia đình Coach. 5 tháng với nhiều đổi thay và trưởng thành trong chính con người mình. 5 tháng cùng Coach Family tạo nên nhiều điều khác biệt cho cuộc sống này…

Khóa Tôi Tài Giỏi! Thanh Niên đầu tiên được tổ chức, dường như mọi thứ cũng khác đi theo hướng tích cực. Sáng đầu tiên hí hửng bước vào khóa học, nghe bạn ôm guitar đàn và cả CF ngồi quây quần bên nhau hát say sưa, cảm nhận được không khí thân mật của một gia đình đích thực. Hôm đó chỉ muốn nói rằng mình yêu cả nhà lắm, nhưng mà mình biết, với gia đình Coach, có những điều không cần nói ra vẫn hiểu thấu nhau.

Đây là khóa Thanh Niên đầu tiên, cũng là lần đầu các anh chị trong TGM tham gia vào Coaching cùng với tụi mình. Nhìn các anh chị cùng đám Coaches lăn lê bò toài ra đọc hồ sơ học viên, vò đầu bứt tai nghĩ cách giúp từng học viên sao cho hiệu quả nhất mà thấy thương gì đâu. Càng thương càng tự hào về sứ mệnh lớn lao mà chúng mình đang theo đuổi.

Càng đi Coach, mình càng thấm thía một câu mà anh Khoa luôn nói với CF: Mỗi người đều có một cái gì đó đáng để người khác học hỏi. Ngay cả khi tụi mình là Coach – những người có vai trò giúp đỡ người khác cũng có nhiều điều cần học hỏi ở chính những học viên của mình. Mình còn nhớ cả đám Coaches rất khâm phục khi thấy một học viên bị cưa một chân vẫn tìm đến khóa học Tôi Tài Giỏi! để tiếp tục sống lạc quan hơn, mạnh mẽ hơn. Và cũng có một học viên đã từng nói với Coach:  “If you don’t like something, change it. If you can’t change it, change your attitude. Don’t complain!”

Lần đầu tiên có nhiều học viên lớn tuổi hơn, nhiều kinh nghiệm và vốn sống hơn, hơi lo một chút nhưng nghe chị nhắc: tụi mình đến đây là để lắng nghe và chia sẻ, để tạo dựng sự tin tưởng cho người khác, thế nên đơn giản hãy dành thời gian để nghe học viên chia sẻ, cho một cái ôm thật chặt lúc học viên cần và cho học viên một bờ vai để khóc…

 Đi Coach, thích nhất là lúc thấy được một con người mới ở chính học viên của mình. Những học viên mới ngày đầu còn rụt rè, ngày hôm sau đã xung phong kể chuyện cười làm cả nhóm cười ngặt nghẽo. Những học viên bước vào khóa học với tâm lý tự ti, suy nghĩ tiêu cực, ngày hôm sau đã tự tin đứng trước mặt mình để chứng minh họ sẽ thành công và sẽ sống xứng đáng.

Đi Coach, thích nhất là lúc chúng mình trao nhau những cái ôm thật chặt – những cái ôm chia sẻ khi học viên khóc, cái ôm động viên lúc học viên vượt qua được chính mình, hay một cái ôm – đơn giản là để trao đi hơi ấm và tình yêu thương.

Đi Coach, thích nhất là lúc nhìn cả nhà hí hoáy ngồi ghi Love Note cho nhau, thích ngồi đọc Love Note của học viên và… tự sướng, thích cảm giác khi phát hiện ra trong phong bì của mình vừa có một Love Note mới ai đó vừa nhét vào.

Đi Coach nhiều khóa, vậy mà chưa bao giờ thôi xúc động khi nghe những lời yêu thương của học viên dành cho ba mẹ, vẫn thấy cay cay sống mũi mỗi khi những lời hát được cất lên: “Ba sẽ là cánh chim, đưa con bay thật xa. Mẹ sẽ là nhành hoa, cho con cài lên ngực…”

 Đi Coach – nơi những con người cho đi tình yêu thương để nhận lại tình yêu thương, nhận lại nhiều bài học khác nhau về hoàn cảnh của mỗi người. Bởi mình biết rằng: bất cứ ai, dù thành công đến đâu vẫn cần học hỏi nhiều thứ từ những người khác…

 

Tôi chợt biết rằng
Vì sao tôi sống?
Vì đất nước cần…
Một trái tim…

Share your thoughts