Thư gửi cô gái ngày gió mùa về

Mình vẫn viết cho chính mình, đều đặn, đặc biệt vào những lúc lòng ngổn ngang.

Ví như những ngày gần đây.

Một buổi tối nọ mình ngồi đối diện với quá khứ, lòng lặng yên xen lẫn bồi hồi. Như xem lại một bộ phim đã biết trước kết cục, một quyển sách đã đọc qua, nhưng vẫn còn những thắc mắc chưa lời giải đáp. Đến lúc tưởng mình đã quên bẵng rồi, cũng chẳng còn quan trọng với mình nữa, thì câu trả lời tự dưng xuất hiện trước mắt, chẳng hề báo trước.

Vũ Trụ thật biết cách thử thách sự kiên nhẫn của một con người. Hoặc cũng có thể hiểu là, khi đủ nhân duyên hội tụ, điều gì đến sẽ đến, đúng thời điểm nó cần xảy ra.

Lần đối diện tối hôm đó khiến bộ phim cũ – từng chút, từng chút một – tái hiện lại toàn bộ trong đầu mình. Đêm đó mình trằn trọc, có cảm giác mình đang sống lại những đêm ác mộng của nhiều năm về trước. Lúc tỉnh dậy, mọi cảm xúc mình cố dồn nén trong lòng bỗng vỡ òa ra. Mọi ấm ức, tủi hờn, tổn thương mình đã từng ôm trong lòng, đã từng tự tay chữa lành từng chút một, cuối cùng cũng được giải tỏa ra hết.

Bạn bảo: Khóc cũng không phải là buồn đau. Một phần chắc là vết thương kéo dài nhiều năm cuối cùng đã được giải thoát đi. Và bây giờ chẳng còn lý do nào để phải lấn cấn về chuyện này nữa.

Gửi cô gái nhỏ,

Giờ thì mỉm cười, khép lại cánh cửa đó và lại tiếp tục bước tiếp được rồi. Như cách cô gái vẫn lặng yên và mạnh mẽ đứng dậy, học cách bước từng bước nhỏ chậm rãi, bình an trong suốt những năm qua vậy đó.

Mình biết cô gái luôn nhìn thế giới xung quanh một cách đầy bỡ ngỡ, tự hỏi vì sao thế giới chuyển động nhanh quá vậy, mà mình thì vẫn đứng mãi một chỗ. Nhưng nếu nhìn lại lần nữa, cô gái sẽ thấy được mình đã đi được một quãng đường dài thế nào mới đến được đây. Một quãng đường không ồn ào, không náo nhiệt, vì chỉ có cô gái tự đối diện với chính mình. Chuyện gì không giải quyết được, cô gái học cách im lặng, cầu nguyện và chờ đợi.

Im lặng, cầu nguyện và chờ đợi dần trở thành một thói quen. Cô học cách không biện hộ, không giải thích, không lên tiếng về bất kỳ điều gì người khác nói về mình. Vì cô tin sự thật sẽ luôn là chiến thắng. Chỉ cần tĩnh lặng và chờ đợi, những thứ khác đã có Vũ Trụ giải quyết. Luật Nhân quả vẫn vận hành đó thôi, dù mình có ý thức được chuyện đó hay không.

Như một chuyện cô gái cầu nguyện nhiều năm về trước, mà đến tận bây giờ Vũ Trụ mới cho cô câu trả lời. Những ồn ào ầm ĩ của nhiều năm về trước, giờ cũng đã có lời giải đáp. Cô gái không cần phải nói gì làm gì, ngoài việc quay về thế giới bên trong, chữa lành và chăm lo trái tim của mình.

Đối diện với quá khứ chỉ để một lần nữa nhắc lại, rằng cô gái xứng đáng với những thứ tốt đẹp trong đời.
Nhắc cô gửi lời biết ơn quá khứ vì đã giúp cô trưởng thành, giờ là lúc cô bước đi trên một con đường mới với nhiều trải nghiệm mới.
Nhắc cô bài học về sự tĩnh lặng và chờ đợi, kiên nhẫn cho Vũ Trụ chút thời gian sắp xếp mọi thứ (dù “chút thời gian” đó có khi cần đến nhiều năm).
Nhắc cô biết ngồi lại, làm bạn với chính mình, lắng nghe lại những cảm xúc nhỏ bé, tinh tế nhất bên trong – mà thường đầu óc bận rộn quá không nhận ra.
Nhắc cô cuộc đời vẫn đầy điều thú vị và bất ngờ đang chờ đợi mình phía trước.
Nhắc cô hãy vẫn tiếp tục yêu thương như cách cô vẫn yêu thương…

Sài Gòn, 12.11.2020

2 Comments

Join the discussion and tell us your opinion.

Nguyễn Hoàng Phương Thảoreply
September 2, 2021 at 4:28 PM

Lâu lắm rồi em mới tìm lại blog chị đọc. Vẫn như ngày nào, vẫn cách viết ấy, nhưng có lẽ đã dần vững vàng hơn trước nhiều rồi! Cám ơn chị Giao nhiều nhen. Chị giữ sức khỏe ạ :*

giaogiaoreply
October 20, 2021 at 11:23 AM
– In reply to: Nguyễn Hoàng Phương Thảo

aww cảm ơn em, chị không check blog thường xuyên nên giờ mới phát hiện ra, quả là một món quà 20.10 thú vị. Cảm ơn em vì vẫn nhớ và tìm đến chị, em giữ sức khỏe và an yên nha.

Reply to giaogiao Cancel reply