Những ngày Bình Yên vô tình trốn đâu mất…

Ta vô tình (hay hữu ý) đẩy Bình Yên ra xa mình, rồi quên mất. Chỉ phát hiện ra khi ngồi nói chuyện với bạn và bật cười thành tiếng, bỗng nhiên thấy mình cứ như một ai khác xa lạ.

Sài Gòn nắng, Sài Gòn mưa… Một trưa nắng của Sài Gòn, bắt gặp một em bé da trắng mắt to lè lưỡi liếm liếm môi, thấy yêu quá là yêu. Chỉ vậy thôi cũng khiến mình nở nụ cười bình yên giữa chốn đông người. Một tối Sài Gòn mưa, to. Lôi cái áo mưa đỏ chóe ra tròng vào, nhạc “Cơn mưa tình yêu” văng vẳng bên tai. Mỉm cười lần nữa.

Nếu ta để những người khác tác động đến cảm xúc của mình, rồi ngày Bình Yên cũng sẽ trở nên mệt mỏi vì phải gánh lấy cảm xúc của quá nhiều người. Hãy cứ là em thôi, Bình Yên chẳng đi đâu mất. Chỉ là đôi lúc nó phải trốn trong một góc khuất, để em nhận ra rằng nếu một ngày nào đó em không còn nuôi giữ được yêu thương và sự tha thứ, có những thứ quan trọng sẽ bỏ em mà đi.

Giữa phố phường lắm người xa lạ này, muốn hát nghêu ngao… Khoảng cách giữa nỗi buồn và niềm vui đôi khi chỉ cách nhau một câu hát.

 

Ai thấy tôi lâu quá không cười, thì nhắc dùm tôi với…

Share your thoughts