“Ai lên Đà Lạt đều quên đường về…”

(Thơ: Tiền Giang)

Viết liền để phủi bụi blog, để nhớ những ngày Đà Lạt đong đầy như thế trong tim mềm…

0h đêm có một đám trẻ nhốn nháo trước sân chung cư trong ánh đèn mờ ảo, tay xách nách mang, balô kềnh càng, ngồi tám rôm rả trong màn đêm tĩnh mịch. Có bạn đã lâu không gặp, có người mới gặp lần đầu, ấy vậy mà cứ rôm rả như quen thân đã lâu. Cười nói vậy thôi chứ hồi hộp lắm đó, lâu lắm rồi mới được du hí cùng nhau mà.

13043626_10154054113094242_1193115617636833111_n

Xuất phát từ nửa đêm ở Sài Gòn, 6h sáng cả đoàn đã dừng chân ở Đức Trọng. Tại sao không lên thẳng Đà Lạt mà dừng ở đây? Bởi có một đám trẻ rảnh rang nào đó, quyết tâm bỏ giường ấm nệm êm và máy lạnh phà phà, muốn “chịu khổ” nên trekking gần 12km đường rừng từ Đức Trọng lên Đà Lạt chơi vậy đó. Chịu nổi không? Khùng không?

May mà khùng vậy đó, nên mới có nhiều chuyện để kể, để nhớ…

13015671_10154054113334242_4959948849076501038_n

8 tiếng – 12km

Thế là 18 đứa sẵn sàng găng tay, áo khoác, nón, kem chống nắng, giày thể thao các kiểu, tạm biệt đường nhựa và tiến vào đường đất đỏ, rồi từ từ khám phá khu rừng. Có người đi hoài đã thành quen, có người đã đi rồi mà vẫn lấy hết can đảm đi lại lần nữa (như mình), có kẻ lơ ngơ tới nơi rồi mới biết mình chuẩn bị đi rừng. Thiệt khổ tâm hết sức…

Tạm biệt Sài Gòn đông đúc xe cộ nhà cửa, chúng mình tiến vào một thế giới ngập tràn màu xanh bình yên. Màu xanh của những tán cây reo vui trong nắng sớm, màu xanh của bầu trời trong vắt được trang trí bởi những đám mây trắng bồng bềnh, thi thoảng chị nắng lại len lỏi xuống mặt đất để chào đón chúng mình nữa. Các cu cậu chim thì, ôi thôi, réo gọi chúng mình từ sáng tới chiều mà không biết mệt. Mà cũng đúng thôi, mấy cu cậu được trời ban đôi cánh rồi, có phải cuốc bộ như tụi mình đâu…

12985632_10154054114879242_875070747669595854_n

Nói không mệt là xạo nha, mệt lắm luôn nên mới có chuyện lâu lâu đứng lại thở dốc. Chia cho nhau từng ngụm nước (rồi mách tội nhau ì xèo: “Anh uống gần hết chai nước của em rồi nha anh Triều, em chưa uống ngụm nào hết nha!!!” – YoYo); chia cho nhau từng miếng kẹo sô-cô-la; giành xách đồ cho nhau: “Khi nào anh mệt thì chuyền cho em nha anh” (dù nói xong là chạy biến), “Chị mang balô được không đưa em xách cho nè!”… Vậy đó, bảo sao tui không thương…

Tụi mình đã đi ngang rừng hoa cà phê trắng muốt thơm ngát (được so sánh đẹp ngang ngửa với hoa anh đào Nhật Bản), thu hút biết bao là bướm là ong dập dìu. Thơm đến nỗi đã đi qua vài km rồi, có vài chú ong vẫn kiên trì bám theo vì người đứa nào cũng thơm phức hương hoa. Cũng bởi vậy đó mà một số đồng chí đã xả thân “hiến máu” cho các chú ong tội nghiệp (và sau đó đứng nhìn chú ấy chết dần chết mòn vì phát hiện ra thứ mình vừa chích hông phải là hoa, mà là thân người với biết bao mồ hôi bụi bẩn trên đó). Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu…

12983315_10154127238084106_3834230027216111498_o

Tụi mình đã đi ngang rừng cỏ lau cao hơn thân người (để thấy mình thật nhỏ bé trước thiên nhiên); đã nằm nghỉ trưa giữa núi rừng và nhìn lên thấy một mảng xanh trong vắt; đã thả hồn mình nhìn ngắm nơi giao nhau giữa núi, trời và mây…

Dear God, plz touch my hand...

Và giữa muôn trùng thiên nhiên đó, tụi mình đã dừng chân ở một nơi không tên, lấy guitar ra hát thi với mấy chú chim. Vội gì chứ, cứ đi là sẽ đến, mà biết là sẽ đến nên cứ tranh thủ tận hưởng từng phút giây. Bạn đàn, tụi mình hát, có cả nguyên một dàn paparazzi quay phim chụp ảnh ở mọi góc độ. Ngân nga hết từ “Say You Do” đến “Dòng Thời Gian” đủ thể loại, hát đã đời rồi lại xách balô lên, rồi đi tiếp.

12976776_10154127237874106_6445933634079144741_o

Có những lúc mệt lắm, hơi thở đứt đoạn, đầu óc quay cuồng, sẽ ới lên để cả đoàn cùng biết: “Mình nghỉ tí mọi người hey!” Có những lúc thấy đôi chân rã rời khi liên tục leo dốc, được nghe Bí Bo cổ vũ: “Cố lên chị Giao Giao ơi!” là thấy như được tiếp thêm sức mạnh vậy đó. Có lúc nghe ở sau có tiếng “bịch”, quay lui trêu: “Bí Bo giả bộ té để được ngồi nghỉ đúng hông?” Lại có lúc thằng em xẹt ngang: “Giao Giao uống nước nha?” “Giao Giao ăn kẹo nha?” “Chị Lux mang cái balô nớ đau vai không, để Zet xách cho hí?” “Giao Giao bôi Soffell chưa?” “Em mới hái bông hoa tặng Giao Giao nè…” Vậy đó, bảo sao tui không thương cho được.

13029714_10154127237689106_6771319027853912855_o

Đây là lần thứ 2 mình đi trekking đoạn đường này, trong khi ký ức lần đầu là… liên tục nôn mửa và đuối sức, thì lần này đi thấy mình bình an hơn. Bình an là khi vẫn thấy mệt, vẫn thấy mỏi, nhưng trong đầu không nói những câu như “Trời ơi tại sao mình lại đi???”, mà là tự nói với mình: “Cứ đi thôi, từng bước một, mỏi quá thì đứng nghỉ tại chỗ một lúc, tập trung vào hơi thở, tập trung vào màu xanh bình yên của lá, tập trung vào tiếng chim hót líu lo, tập trung vào tiếng suối chảy róc rách, tập trung vào tiếng cười nói của cả đoàn… Tất cả như đang truyền năng lượng cho mình vậy đó. Không cần biết còn bao xa, cũng không cần biết phía trước điều gì đang chờ đón mình. Chỉ cần biết là ngay tại đây, ngay lúc này, mình vẫn muốn mỉm cười và tiến thêm một bước nữa. Vậy thôi!”

12990932_10154127008894106_1155344326396050490_n

Khởi hành từ 7h30 sáng, chúng mình đến khu cắm trại lúc 3h30 chiều. 8 tiếng đồng hồ trekking để chinh phục gần 12km đường rừng, mệt thì mệt, mà sao hạnh phúc hết sức…

12993416_10154054117954242_3403646196321370162_n

Buổi tối ngàn sao

6 cái lều được các bạn nam khéo léo dựng lên giữa vùng đất thơ mộng bên cạnh hồ Tuyền Lâm. Lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác leo vào lều, chui vào túi ngủ và được ngủ thỏa thích vào lúc… 4h chiều – một điều không tưởng trong các khóa học :D. Tắm, ngủ, ăn… thỏa thích mà không có bất kỳ một áp lực hay khung chương trình nào để phải chạy theo hết! Thiệt là cảm động hết sức.

13012780_10154127008979106_4493388206565128612_n

Ba con sâu
Ba con sâu

 

Mình nhớ cả đám ngồi nướng thịt nai, thịt heo bên lửa trại bập bùng – miếng nào vừa ra là hết ngay miếng đó, thiệt là hao mồi hết sức. Mình nhớ em Triều đẹp trai ngồi làm bartender cho cả đoàn, liên tục được order thức uống (và là tác nhân gián tiếp gây ra các vụ lộn xộn về sau =]]). Nhớ truyền thuyết của Quân Quân khi “sống ở hiện tại” lúc nửa đêm làm cả đoàn cười đau ruột (và thề là sẽ được nhắc đi nhắc lại trong tận vài năm nữa).

Mình nhớ căn chòi bừng sáng ánh đèn, đẹp hết sức, lãng mạn hết sức, cảm động hết sức. Nhớ cảm giác mình tự nhiên… mít ướt khi nhìn thấy cảnh ấy. Nhớ anh bảo: “Em mở mắt ra nhìn nè, trước mặt, bên trái, bên phải, đằng sau em có ai?” Mình không trả lời thôi nhưng mình nhớ hết: những ai đã ôm mình, đã cho mình tựa vào vai, đã xoa đầu mình, đã đưa khăn giấy cho mình, đã khoác áo lên người mình, đã lặng yên ngồi cạnh mình trong màn đêm hôm ấy…

“Cảm ơn bạn bè tôi, cảm ơn người rất nhiều

Đã luôn ở bên tôi, mỗi khi tôi khóc tôi vui…”

12987089_10206872697520652_391516091738167842_n

Tổng tấn công Đà Lạt

Sáng sớm cả đám đã lục đục tháo lều, đi thuyền trên hồ Tuyền Lâm và chính thức đến với thành phố Đà Lạt. Với mục tiêu duy nhất: ăn bù lại bao nhiêu cực khổ hôm qua – nên càn quét hết mọi quán xá của Đà Lạt. Mà đoàn tới 18 đứa, nên đi đến đâu là càn quét không gian đến đó. Từ bánh mì xíu mại, cà phê Windmills, kem trái cây Na Ri rồi kết thúc bằng bún thịt nướng – tất cả trong vòng một buổi sáng.

Dalat food

Check-in khách sạn Rừng Hoa đẹp như trong tranh vẽ, sau một hồi nghỉ ngơi, cả đám lại tiếp tục… đi ăn. Lần này là ốc nhồi thịt, lẩu bò, nghe hát live ở Sense Coffee (và được nghe mấy bạn ban nhạc Reborn hát dễ thương hết sức) rồi dừng chân ở Woody Bar để ngắm muôn vàn loại rượu và cách thưởng thức mỗi loại đồ uống khác nhau. Cơm no, rượu say, cả đám lại quay về khách sạn với những bản tình ca bất hủ và các cuộc “sát phạt” không thương tiếc đến tận 3h sáng.

night-at-dalat

Check-out ra khỏi khách sạn trong tình trạng chẳng ai muốn về. Nhưng có sao, cuộc đời là vậy mà, có hợp thì phải có tan, có tan rồi mới có hợp lại… Chỉ cần mỗi giây phút cùng nhau như thế, chúng mình thực sự “ở bên nhau”.

Tạm biệt Đà Lạt, tạm biệt những người bạn. Cảm ơn đã cùng nhau đi trên một cuộc hành trình thú vị, có cả nụ cười lẫn nước mắt… Sau tất cả, chỉ cần nhớ về nhau và mỉm cười – vì trong tim có rất nhiều cảm xúc ngọt ngào trào dâng. Vậy là đủ rồi, heng.

12985632_10154054114879242_875070747669595854_n

Full album ảnh tại đây.

Share your thoughts