Sự tự do xa xỉ
1. Mình vừa ra một quyết định chuyển nơi ở. Một trong những câu hỏi mình nhận được nhiều nhất là: “Vì sao?”
Mình cũng cố gắng trả lời bằng những lý do “nghe có vẻ hợp lý” nhất có thể. Chúng cũng có một phần đúng, nhưng không phải là tất cả. Vì mình nghĩ nếu trả lời kiểu “vì trái tim mình thôi thúc làm điều đó” thì đại đa số sẽ phản ứng kiểu: “tùy hứng ghê”; hoặc chế nhạo: “chắc vài bữa lại đổi ý á mà!” (và thực sự là mình đã nghe rất nhiều, hông có gì để ngạc nhiên nữa ).
Sáng nay mình đọc được một trang sách trong quyển “Khám phá sức mạnh với câu hỏi Tại Sao”, nói về cấu tạo của não bộ: phần giữa của não (gọi là hệ viền) là nơi đưa ra quyết định, cũng là nơi xuất phát của những “linh cảm”. Tuy nhiên nơi này không có khả năng ngôn ngữ, nên sẽ có một số trường hợp con người cảm thấy khó diễn đạt những cảm giác của mình ra thành lời.
Trong quyển “What is Your Message?” (Thông Điệp Của Bạn Là Gì?), cũng có một ý bổ sung, rằng sẽ có những “thông điệp” đến với mình một cách rất khó hiểu, có khi nghe rất vô lý, nhưng nếu thông điệp đó cứ lặp đi lặp lại, có thể là nó đang muốn nói với mình một điều gì đó.
Lắng nghe và hành động theo những “thông điệp” của trái tim luôn là một trải nghiệm thú vị của mình, vì thường đó là những điều khiến mình thấy háo hức không lý do, khiến tim mình đập rộn ràng, khiến lòng mình nhảy múa.
Mình gọi đó là sự tự do xa xỉ – tự do lựa chọn theo những gì trái tim mình mách bảo.
2. Một câu hỏi khó trả lời khác, đó là “Ở đó bao lâu?”, “Ở luôn hay sao?” – quả là những câu hỏi mang tính đánh đố với một trái tim tự do như mình.
3. Vài năm trước, mình từng bị “nói xấu” công khai trên mặt báo, chỉ đích danh tên tuổi công việc luôn, từ một người mình từng rất nể trọng.
Đại loại ý của bài viết đó là: có những người trẻ chạy theo hai chữ “tự do” để rồi sống thiếu trách nhiệm với xã hội, với công ty đã đào tạo mình (hồi đó mình mới nghỉ việc) – và mình là một trong ba người trẻ “tiêu biểu” bị nêu đích danh trong bài viết đó. Mình không để lại bất kỳ phản hồi gì, chỉ thấy hơi buồn cười.
Có những thứ, chỉ riêng bản thân mình biết nó có đúng sự thật hay không. Và người duy nhất có quyền được đánh giá “đúng”, “sai” về mình chính là bản thân mình, vì có những lý do đằng sau mỗi lựa chọn chỉ có riêng mình biết.
Những người khác – dù có nhân danh “báo chí” để viết về ai đó – đều chưa chắc đã là Sự Thật.
Một người anh từng nói với mình: đó giống như việc một người biết mình có sức ảnh hưởng, và dùng chính sức ảnh hưởng đó quay lại làm “vũ khí” tấn công người khác.
P/S: Đây là lần đầu tiên, và có thể cũng là lần cuối mình nói về sự việc này, chỉ vì vô tình nhớ lại lúc viết về sự Tự Do.
4. Mình luôn bị hấp dẫn bởi những tâm hồn tự do. Mình nhận ra điều này khi thấy bản thân mình cứ cười miết mỗi khi thấy ai đó:
– Nghêu ngao hát (bất chấp người xung quanh nghĩ gì)
– Chạy trên đồng cỏ, “trò chuyện” với cỏ cây hoa lá (bất chấp người xung quanh nghĩ gì)
– Cười toe toét đầy tự tin dù bị mất một chiếc răng, hay lỡ cắt mái tóc nham nhở (bất chấp người xung quanh nghĩ gì*)…
*Điều quan trọng cần phải được lặp lại nhiều lần.
Có lẽ vì vậy mà mình thường bị thu hút bởi những đứa trẻ – những tâm hồn tự do nhất, cho đến khi chúng trở thành người lớn.
5. Với mình, tự do là sống đúng với sự thật, đúng với những gì mình đang cảm nhận. Dám khóc khi muốn khóc, dám cười khi muốn cười, dám chọn điều mình muốn dù nó không giống ai, không đúng với “tiêu chuẩn xã hội”.
Vì mình cũng chỉ là một kẻ du hành ngắn hạn ở cuộc đời này thôi. Trên hành trình ngắn ngủi đó, thay vì đi con đường của người khác, sao không lựa chọn con đường trái tim mình muốn đi?
Để đến cuối con đường, mình sẽ không phải nói “giá như…”
—
Ảnh: trích dẫn trong truyện “Hoàng Tử Bé”.