Đà Lạt phiêu “diêu” ký

21/4/2012 – NGÀY ĐẦU TIÊN

 Chúng tôi thức dậy vào lúc mặt trời còn đang ngái ngủ. Hẹn gặp nhau ở một địa điểm nào đó không xác định rõ gần cầu Sài Gòn, chúng tôi bắt đầu chuyến hành trình của mình. Không khí se lạnh, lòng người hồ hởi, hứa hẹn một ngày đẹp trời để đi du lịch (mặc dù chúng tôi không đi du lịch và mặt trời lúc đó còn chưa lên).

 Cho dù vậy, nhận định “một ngày đẹp trời” đã được thực tế chứng minh: trên tuyến đường Sài Gòn – Đà Lạt, chúng tôi đi qua đúng 13 cái đám cưới. Không biết nên buồn hay nên vui, nó chỉ nhắc nhở tôi một điều rằng: chúng tôi đã bỏ lỡ cái đám cưới đầu tiên của CF, bỏ lỡ luôn một buổi ăn chơi thác loạn và quậy tưng bừng với đám nhốn nháo này… *gạt nước mắt*

 [Pause. Tua tới tua tới…]

 Vậy là, trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm sóng gió trên đường đi như các bạn đã biết, vận dụng không biết bao nhiêu chiêu kế, từ tiếng còi báo hiệu “tin tin… tin tin tin” đến cả bộ đàm, sau 7 tiếng đồng hồ mòn mỏi vì ê mông, chúng tôi cũng đến được Đà Lạt.

Tôi đến Đà Lạt lần này đã là lần thứ n (với n = 1), và Đà Lạt chào đón tôi với đủ loại hoa khoe sắc cùng cái thời tiết lành lạnh mê ly. Về villa để check in và vứt những đồ đạc không cần thiết lại, chúng tôi lon ton ra đường để làm đầy dạ dày và minh mẫn hóa đầu óc. Câu thành ngữ “điếc không sợ súng” hoàn toàn đúng với 4 đứa chúng tôi trong hoàn cảnh này, khi cả bọn tỉnh rụi diện quần đùi áo phông và khí lạnh cứ thế thản nhiên len vào làm tê dại hóa mọi ngóc ngách trên cơ thể.

Tô mì hoành thánh và ly sữa đậu nành đã cứu vớt cuộc đời bé bỏng của chúng tôi. Với sự hỗ trợ đắc lực của cái Ipad, cả bọn cũng tìm được đường đến Thiền Viện Trúc Lâm. Tất nhiên, như các bạn đã biết, nơi chốn linh thiêng này chẳng thể nào chịu chấp nhận một đám lố nhố với quần đùi dép kẹp, thế là cả đám tiến thẳng đến mục tiêu chính: cáp treo.

Toàn cảnh thành phố Đà Lạt hiện ra phía dưới chúng tôi. Cả đoạn đường đi trên không ấy mang lại cho chúng tôi đủ loại cảm xúc khó tả (mà phải tự trải nghiệm mới hiểu được!). Theo lời kể từ Kiều Trinh (tức Chuột Chuột), nếu gặp sự cố, cáp treo sẽ dừng lại giữa không trung và đung đưa trong gió rất ư là thú vị (?!). Một vài hạt mưa tạt vào chúng tôi như trêu ngươi. May thay, cái luật hấp dẫn không đúng lúc của Chuột Chuột chưa kịp có tác dụng thì chúng tôi đã tiếp đất an toàn.

Ảnh chỉ mang tính chất minh họa. Biết đâu cũng có thể là nhân vật trong bài!?

 

Sau khi khảo sát được một số khách sạn/biệt thự để Coaches có thể tung hoành vào đợt Outing sắp tới *chỉ chỉ*, chúng tôi quay về villa để ngủ lấy sức, và thức dậy khi trời đã tối mịt. Mối bận tâm lớn nhất lúc này là ăn gì, ở đâu. Được một “dân bản địa” dẫn đường (xin phép được giấu tên), chúng tôi đã thưởng thức được món bánh canh Xuân Anbánh tráng nướng nổi tiếng của Đà Lạt. Hạnh phúc đến nghẹn ngào.

 Ngày thứ nhất ở Đà Lạt của chúng tôi trôi qua vô cùng bình yên và sung sướng. Không bất kỳ ai biết được rằng, đó là khoảnh khắc bình yên cuối cùng của chúng tôi ở thành phố tình yêu này…

.

.

22/4/2012 – NGÀY CUỐI CÙNG

 Ngày thứ 2 (cũng là ngày cuối cùng) của chúng tôi bắt đầu tại một quán bánh căn trên đường Tăng Bạt Hổ. Món bánh căn nóng hổi và hấp dẫn khiến cả bọn cứ cắm đầu ăn, ăn và ăn.

Đúng 8h30 chúng tôi có mặt tại chân Lang Biang. Bị mê hoặc bởi khung cảnh núi non xanh rì hùng vĩ, chúng tôi hoàn toàn sẵn sàng và hào hứng bắt đầu cho cuộc chinh phục đỉnh Lang Biang của mình. Chuột Chuột của chúng ta ghé mua một ít nước uống và bánh ngọt. Đó quả là một hành động sáng suốt, bởi một lát nữa thôi, chúng chính là vị cứu tinh của cả đoàn chúng tôi. Ác-si-met có câu: “Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nâng cả Trái Đất này lên!”, nhưng với chúng tôi – một phần của CF – thì: “Hãy cho tôi đồ ăn, tôi sẽ mang cả Lang Biang về cho bạn!”

Có 3 con đường lên đỉnh Lang Biang: đường nhựa, đường mòn hoặc đường rừng, chúng tôi chọn con đường thứ 4, tức chẳng có con đường định sẵn nào cả! Và thế là, 4 đứa cùng một cái Ipad, một Iphone, một la bàn, ba cái đèn pin, một ít đồ ăn nước uống cùng hai cây côn (để giết thú rừng?!) bắt đầu cuộc chinh phục của mình.

Chúng tôi không hề biết rằng, xa xa bên vệ đường, một con bò nhìn chằm chằm chúng tôi và nén tiếng cười man trá như muốn nói: “Welcome to the Hell!”

Chỉ mới vượt qua đoạn đồi thoai thoải dưới chân núi, Giao Giao và Chuột Chuột đã thấm mệt. Cả hai nhìn nhau cười nham nhở rồi lại tiếp tục theo chân của Mạnh ka và Kiệt ku, tin tưởng hoàn toàn vào khả năng định hướng cùng GPS từ Ipad và Iphone của các chàng ấy.

Trời nắng nóng, những chiếc lưng áo “Niềm tin mới – Cuộc sống mới” chưa gì đã thấm ướt mồ hôi. Những con dốc chênh vênh, những ngọn đồi thoai thoải, những thảm cỏ mênh mông in dấu chân của chúng tôi, thế mà đỉnh núi cần đến vẫn chưa hiện ra trước mắt. Cuối cùng, chúng tôi quyết định tiến thẳng vào rừng.

Càng vào sâu, lối đi càng trở nên mịt mù. Bao vây chúng tôi là tiếng xào xạc của cây rừng, tiếng chim hót vọng lại từ xa, tiếng mèo kêu văng vẳng, tiếng suối chảy róc rách, nhưng tuyệt nhiên không nghe thấy bất kỳ tiếng con người nào quanh đây (trừ chúng tôi – nếu chúng tôi vẫn còn được định nghĩa là con người).

 Cả đoàn đã bắt đầu thở dốc, những kế hoạch về Coach Outing sắp tới ít dần đi, thay vào đó là tiếng động viên, cổ vũ lẫn nhau. Cuộc hành trình này đã không còn đơn thuần là một cuộc dạo chơi, một chuyến tham quan, tiền trạm, mà là một thử thách thực sự cho mỗi người. Khuôn mặt đã trắng bệch ra, chân tay bủn rủn, hơi thở gấp rút, nghe thấy cả tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Thấp thoáng trong đó là ý nghĩ vụt qua: “Một là tiếp tục đi, hai là dừng lại và quay về!”. Nếu dừng lại, chúng tôi sẽ không biết được điều gì đang chờ đợi các Coaches trong lần Outing sắp tới, và một cách nào đó, chúng tôi đã không hoàn thành nhiệm vụ của mình. Chúng tôi không chỉ mang trách nhiệm với bản thân, với cả nhóm mà còn có trách nhiệm với cả một tập thể. Hơn bao giờ hết, chính ý chí và những người đồng đội giúp chúng tôi đứng dậy, và bước tiếp.

 

Sau hai tiếng đồng hồ leo núi, vượt suối, băng rừng rồi lại leo núi, chúng tôi bắt gặp biển báo chỉ dẫn đầu tiên. Đó cũng là lúc chúng tôi biết được một sự thật: chúng tôi mới chỉ đi qua một nửa chặng đường dễ dàng nhất.

 Vâng, bạn không đọc nhầm đâu, nửa-chặng-đường-dễ-dàng nhất!

 Một nửa chặng đường khốc liệt còn lại, chúng tôi xin giữ nó cho riêng mình bởi nhiều lý do. Một là, không từ ngữ nào có thể diễn tả nổi tất cả những cung bậc cảm xúc của chúng tôi lúc đó; không câu chữ nào nói hết những thử thách về thể chất và tinh thần mà chúng tôi đã vượt qua, để động viên chính bản thân và đồng đội của mình. Hai là (lý do này quan trọng hơn), chúng tôi để chính các Coaches tự mình trải nghiệm và cảm nhận về chặng đường đó. Nó không còn đơn thuần là một bài tập tình huống trong các khóa học nữa, bởi ở đây, không có bất kỳ vật dụng gì bảo hộ cho bạn, không bất kỳ ai đứng sau che chắn cho bạn. Chính bạn phải tự chịu trách nhiệm với tất cả những quyết định của mình.

Chúng tôi lại đi, lại đi, vẫn tiếp tục đi. Thỉnh thoảng dừng lại uống miếng nước ăn miếng bánh để lấy lại sức. Trong suốt chặng đường đi, Mạnh Mạnh và Kiệt Kiệt vẫn là hai kẻ tiên phong liều lĩnh nhất. Giao Giao thì trong suốt hành trình không hề ngó đến cái GPS và la bàn, thỉnh thoảng lon ton chạy lên dẫn đầu và í ới “Follow me! Follow me!” mặc dù các thiết bị định vị đều ở đằng sau. Chuột Chuột là người đuối sức nhất, nhưng tuyệt nhiên không hé răng than vãn lấy một lần.

May thay, nụ cười vẫn không ngừng tắt trên môi mỗi người…

Cuổi cùng thì, sau 3 tiếng đồng hồ, chúng tôi… cũng lên… đến… đỉnh! *thở… dốc…*

 Những tiếng hú hét cộng với hỗn độn những âm thanh kỳ quặc không gọi được tên phát ra từ 3 đứa tôi (Chuột Chuột đã mệt lả nói không thành lời). Không còn gì tuyệt vời hơn cảm giác chạm đến mục tiêu sau chặng đường dài gian nan khốc liệt đó. Chúng tôi đã làm được!

 

Những cơn gió trên cao cùng với niềm vui sướng tột đỉnh đã thổi bay những giọt mồ hôi của chúng tôi. Quang cảnh Đà Lạt nhìn từ đỉnh Lang Biang thật tuyệt vời! Cả đám loay hoay người chụp hình, người post lên facebook, người thì… ngồi thiền, người ngồi ăn bánh uống sữa nạp lại năng lượng. Kiệt Kiệt bâng quơ cảnh báo: “Leo xuống nhanh, hình như trời sắp mưa!” rồi lại tiếp tục… check facebook. Tiếng cảnh báo đó rồi cũng bị gió cuốn đi…

Rồi bất chợt…

Trời. Đổ. Mưa.

Mưa to…

To lắm…

Đơn giản là mưa rất to!

 Giờ đây chúng tôi đã hiểu hết nụ cười man trá của con bò!

 Những tưởng chặng đường lên đã gian nan, ai ngờ chặng xuống còn gian nan hơn gấp bội. Khu rừng khô ráo mấy tiếng trước chẳng mấy chốc đã ngập đầy bùn sình. Chim chóc cũng im bặt hẳn đi, không còn cất tiếng hót nữa. Chỉ còn độc mỗi tiếng mưa và tiếng sấm chớp ầm ầm bên tai. Áo quần, giày và balô nhanh chóng bị nước mưa thấm ướt. Nhiệt độ trên cao lúc này chỉ còn lại 15 độ C. Toàn bộ chúng tôi cứ thế băng rừng xuống núi trong tình trạng ướt lướt thướt và run lên vì lạnh. Chuột rút, trượt té, hết lương thực và nước uống, chúng tôi chỉ còn lựa chọn duy nhất là tiếp tục đi, đi nhanh, nhanh hơn – trước khi trời sập tối và chúng tôi bị kẹt lại trong rừng.

Cứ thế, 3 tiếng đồng hồ sau đó chúng tôi mới xuống được nơi xuất phát. Dự định ban đầu sẽ xin chủ nhà check out trễ so với dự kiến để có thời gian tắm rửa và nghỉ ngơi trước khi lên đường về lại Sài Gòn. Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, vì một số lý do, chúng tôi buộc phải check out và lên đường trở về ngay. Sau sáu tiếng đi bộ không ngừng nghỉ là bảy tiếng ngồi yên một chỗ trên xe trở về. Nếu dùng từ chính xác thì phải là, chúng tôi LẾT VỀ Sài Gòn.

 Chuyến tiền trạm của chúng tôi cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp. Có rất nhiều chi tiết hay ho và thú vị tôi xin không kể ra ở đây, bởi không có gì đau-con-mắt hơn việc: trước một chuyến đi được nghe hết tất tần tật về con đường phía trước của mình. Những điều thú vị đó, các Coaches thân iu hãy tự khám phá và kể lại cho cả đám cùng nghe, nhé nhé?

 ***

Thay lời kết: 

#1: Đợt Coach Outing sắp tới, nếu bạn nào đi ngang con bò ấy, hãy đến mỉm cười duyên dáng và nói khẽ bên tai nó: “I.Will.Survive!” giùm heng.

 #2: Trên chặng đường Sài Gòn – Đà Lạt, Giao Giao bắt gặp một ngôi làng của Xì-trum!!! Bạn nào phát hiện ra và chụp lại được sẽ có thưởng đấy, hehe.

 #3: Nếu các bạn để ý, những biểu hiện của mỗi người chúng tôi trong chuyến hành trình lên Lang Biang thể hiện khá rõ đặc điểm của mỗi người. Đối diện với thử thách thường khiến cho chúng ta bộc lộ ra được những nét tính cách rất riêng của bản thân đấy. 😉

 #4: Hãy cẩn thận với bọn vắt. Chúng sẽ tấn công bạn một cách thật tình cờ và thật bất ngờ. Có thể bạn chỉ phát hiện ra khi đạp tan xác nó trong phòng tắm (như Kiệt Kiệt), khi dừng lại đổ xăng trên đường về (như Mạnh Mạnh). Hoặc đáo để hơn, cho dù bạn có tắm đến hai lần, thay quần áo đến hai lần vẫn không phát hiện ra, cho đến tận sáng hôm sau mới thấy nó tan xác dưới chân bạn (như Chuột Chuột)! Còn Giao Giao ư? Vẫn bình yên vô sự! Tại sao chứ? Do ăn ở thôi!

Câu hỏi được đặt ra là: con vắt của Chuột Chuột đã ẩn náu ở đâu trong suốt mười mấy tiếng đó? Cho đến ngày nay vẫn chưa có một nhà khoa học nào giải thích được. Câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ và lơ lửng trong lòng chúng tôi cho đến ngày hôm nay…

Share your thoughts