Em đã từng yêu, vài người

Em từng biết yêu. Vài người. Những mối tình tạt qua như những cơn mưa rào mùa hạ. Đủ sâu để em biết buồn-vui-khóc-cười trong đó.

1. Mối tình đầu tiên tới rất nhẹ nhàng, làm một đứa con gái chưa từng để ý ai phải ngác ngơ bối rối. Vì bối rối nên hành xử như trẻ con, và bạn kia cũng thế (dù em thích đơn phương). Đầu tiên biết nhớ nhung quay quắt một người, bối rối khi suốt ngày nghĩ đến một khuôn mặt, một nụ cười. Ấy vậy mà hồi đó cũng đủ “ranh mãnh” để kiếm cớ ngồi gần trong những cuộc đi chơi, nhưng chẳng đủ tinh tế để giấu đi nên ai cũng biết. Mà nghĩ, thích thì cứ để người ta biết thôi. Ấy vậy mà một hôm, ở trong bãi xe của trường, giả vờ đi ngang qua bạn ý, bị bạn ý trêu “Chị mập!”. Trái tim lần đầu biết đau (dù hồi đó mập thiệt, giờ đỡ nhiều rồi).

Mà một mối tình đâu dễ dàng lãng quên như thế, dù đau vẫn lỳ lợm giữ cảm xúc ấy đến tận vài năm sau. Gặp lại bạn ấy vẫn có một cảm xúc lạ kỳ, không còn yêu nhưng là một thứ gì đó mang đầy ắp những buồn vui đến nao lòng của quá khứ.

Cảm ơn bạn, vì dường như cũng nhờ đó mà mình gầy đi nhiều :D. Đùa chứ, cảm ơn vì đã cho mình những cảm xúc tuy non nớt nhưng rất đẹp và đáng nhớ.

 

2. Mối tình thứ hai đã được chuẩn bị tinh thần trước, là vì quá thân nhau nên ranh giới giữa bạn và yêu thật quá mong manh. Lại một lần nữa, em đơn phương. Đơn phương nhưng hạnh phúc vì có quá trời kỷ niệm – lê la chụp ảnh mọi ngóc ngách và gọi điện thoại xuyên đêm 2 tiếng đồng hồ. Và cũng đau lòng biết mấy trong một đêm khóc vật vã một mình. Hình như từ đó em mạnh mẽ hơn và biết chấp nhận hơn.

Rồi hai đứa đi hai ngả. Một cách nhẹ nhàng, người này biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của người kia. Một cách nhẹ nhàng.

Cảm ơn anh, lâu quá rồi không gặp nhau. Cuộc sống đẩy hai đứa ra xa thiệt xa nhau rồi. Cảm ơn anh vì những kỷ niệm đẹp đầy ắp trong quá khứ. Tình cảm ở lứa tuổi nào cũng thiệt đẹp, dù là thời học sinh non nớt.

 

3. Mối tình thứ ba chắc là buồn cười nhất. Vừa buồn vừa mắc cười. Một ngày tháng mười nào đó, người ta đi ngang rồi em trúng “tiếng sét ái tình”. Chưa bao giờ em tin vào “tiếng sét”, cho tới giây phút đó. Rồi vô tình một cách có chủ ý, em có cơ hội gặp lại, nhưng người ta chưa bao giờ để mắt đến em. Là em chủ động, khơi mào nhiều thứ xảy ra rồi rốt cuộc cũng có một cuộc hẹn. Ngắn ngủi mà đầy cảm xúc. Nhưng cũng lại là em đơn phương. Em cứ như bị “khớp” khi gặp người ta ý, miệng lưỡi cứ đơ ra chẳng nói năng được gì. Nên chắc nhờ vậy mà được mang tiếng “hiền lành” dù thực ra cũng không hiền gì cho cam.

Tuần sau đó em đi quân sự, nhớ nhung và trống vắng. Thỉnh thoảng vừa nhắn tin vừa cười mỉm. Em thổ lộ với bạn: “Anh ý đúng hệt với hình mẫu lý tưởng của tao!” Hai tuần sau đó về nhà, hẹn hò cùng hình mẫu lý tưởng ấy, vừa uống bơ sầu riêng vừa lặng im. Tối đó về nhà khóc ướt gối chăn, mấy tuần sau đó đều thật ám ảnh. Ba năm sau đó vẫn còn ám ảnh khôn nguôi.

Cảm ơn anh, thật lòng cảm ơn anh, vì từ đó em không còn nhút nhát nữa. Vì từ đó em biết làm mình đẹp hơn (tự nhận) và độc lập hơn nhiều. Và cảm ơn anh, vì nhờ anh mà em trân trọng biết bao tình yêu hiện tại của mình.

Cho đến tận khi viết những dòng này, em vẫn không biết chúng có thể được gọi là “mối tình” không. Định nghĩa “mối tình” là sao? Là xuất phát từ cả hai người hay từ một phía cũng đủ gọi là “mối tình”? Nhưng em cũng chẳng quan tâm nữa, đó rốt cuộc cũng chỉ là một từ thôi mà. Điều em quan tâm là, nhờ những cảm xúc đã qua ấy, mà em gặp được anh. Thật biết ơn cuộc đời quá đỗi.

Em từng nhắc đi nhắc lại rằng, tiêu chuẩn người yêu của em phải giống như Ba: “… Phải thật giỏi giang để dạy con học như Ba từng dạy con. Phải thật hài hước như Ba hay trêu Mẹ trong mỗi bữa cơm làm hai chị em con cứ vừa ăn vừa cười ngặt nghẽo. Phải vừa hiền vừa cứng rắn như Ba mỗi lần nhắc nhở con. Và đặc biệt, phải yêu con nhiều như Ba vẫn thế…” Lạ thật, anh đủ giỏi để mỗi lần coaching học viên đều khiến em ngưỡng mộ và tự hào; đủ giỏi để mỗi lần đứng trên sân khấu là không khí liền hào hứng lên – dù khán giả là trẻ con hay người lớn; đủ giỏi để mỗi lần tới trường tiểu học là có một đám con nít chạy tới ôm tay ôm chân réo tên anh. Anh đủ (đúng hơn là dư) hài hước để người ta phải công nhận: thiếu anh nơi này sẽ buồn lắm, đủ hài để mỗi lần anh xuất hiện đều gây hiện tượng cười chảy nước mắt. Vừa hiền vừa cứng rắn mỗi lần em dở chứng nhõng nhẽo. Và đặc biệt, yêu em đủ nhiều – đủ để khiến em xúc động và thấy mình nhỏ bé trước tình yêu ấy của anh.

Thế nên em viết những dòng này để thực sự biết ơn những tình cảm đã qua. Cảm ơn vì nó đã đến và đã qua, để em gặp anh và trân trọng anh. Anh xuất hiện trong đời càng khiến em tin một điều: mọi thứ xảy ra trong đời đều nhằm dẫn tới điều mình thực sự muốn mà thôi.

AnhEm 

 

 

Share your thoughts