Giữ cho riêng mình làm chi?

Có những nơi đến mua hàng một lần rồi không bao giờ muốn quay trở lại.

Hồi xưa đi ăn bánh tráng nướng ở Huế, ngồi chờ lâu ơi là lâu mới có một cái bánh, nhủ lòng cũng chấp nhận được vì bánh ngon thì chờ xíu không sao, sẵn tám chuyện với tụi bạn thôi. Nhưng khi nghe cô bán hàng mắng khách: “LÂU LẮM, ĐỪNG CÓ HỐI! CHỜ ĐƯỢC THÌ CHỜ KHÔNG CHỜ ĐƯỢC THÌ THÔI!”, mình tự dặn lòng bánh có ngon bằng trời đi nữa cũng sẽ không bao giờ quay trở lại.

 Không dẫn chứng nhiều vì không muốn tập trung vào những điều không tốt. Chỉ tập trung vào điều mình muốn và những điều tốt đẹp thôi :).

focus

1. Anh hí hửng kể mình nghe chuyện đi dán màn hình iPad ở Thế Giới Di Động, chuyện nhỏ xíu thôi mà nhớ hoài. Chả là vào đó có nhân viên đứng chào rất thân thiện, chị ngồi dán màn hình gặp khách cái là cười thiệt tươi, nói chuyện tự nhiên thoải mái. Đặc biệt hơn nữa là trong vòng một năm đến dán lại màn hình bao nhiêu lần cũng được, miễn phí hết. Lần sau mình muốn đi dán điện thoại, hỏi mình muốn tới đâu? Đương nhiên là TGDĐ rồi.

À, vào TGDĐ còn thích cái nữa là cho con nít vô đứng chơi iPad, điện thoại thoải mái, thế nên lúc nào đi ngang cũng thấy quầy đông ơi là đông, hỏi sao khách chẳng thích vào.

 2. Chị kể mình nghe chuyện đi thử áo cưới. Chả là 10 năm trước đi theo người quen vô một tiệm áo cưới, lúc đó mới là sinh viên – mặt mày đen đúa, áo quần xộc xệch mà được đối đãi tận tình, ân cần như công chúa. Ở nơi mình được là công chúa, hỏi có cô gái nào không thích? Chị phải lòng tiệm áo cưới ấy luôn từ dạo đó. Bây giờ – 10 năm sau – chị muốn mua áo cưới, hỏi chị mua ở đâu? Chắc không cần nói ra cũng biết

3. Công ty mình đang làm đối đãi với nhân viên cực kỳ đỉnh. Muốn đi làm mấy giờ thì đi, đang làm buồn ngủ quá thì có ghế sofa sẵn đó – thích thì ngủ. Có tủ lạnh ngập tràn các loại nước uống cho nhân viên. Mở nguyên một quán café ở lầu dưới để nhân viên có không gian làm việc và uống nước miễn phí 3 lần/tuần. Nhân viên cần học tiếng Anh thì có giáo viên lên công ty dạy sau giờ làm. Đi làm mặc gì cũng được, kể cả quần đùi dép lào. Nói chung muốn làm gì thì làm, KẾT QUẢ cuối cùng mới là quan trọng. Chính vì thế nên đã từng thấy cảnh: nhân viên có nước uống, có coupon miễn phí nhưng vẫn muốn tự trả tiền đồ uống vì “nhận nhiều quá nên muốn cho lại bớt”.

SSS Culture

4. 5. 6… Hồi xưa ở nhà cũ lười nấu cơm nên hay đi ăn cơm bụi, cũng có nhiều lựa chọn gần đó nhưng chỉ thích vào quán cơm của gia đình nọ, đơn giản chỉ vì lúc nào gặp mình cả gia đình cũng hỏi thăm tận tình (mặc dù đồ ăn có thể không ngon bằng chỗ khác). Và trên đường có bao nhiêu chỗ bán báo đi nữa vẫn thích mua báo chỗ vòng xoay Cách Mạng Tháng 8, chỉ vì cô bán báo luôn biết mình muốn mua báo gì, tự động đem ra tận xe luôn. Hay mấy năm mua bánh mì sau cổng trường, có 2 – 3 xe nhưng chỉ mua chỗ cô Lý vì ngày nào cô cũng chào từng đứa, nhớ tên, nhớ học lớp nào, ăn món gì… Thiệt biết ơn quá đỗi.

Nói tóm lại là, khách hàng mua sản phẩm là phụ, mua cách đối đãi là chính. Sản phẩm tốt mà đối xử với khách hàng không ra gì thì cũng quay lưng không hẹn ngày gặp lại.

Vậy nên giờ mỗi lần Tết về bán hoa, thấy hoa xấu là không muốn bán, thấy tiền rách là không muốn thối cho khách. Hồi xưa bị ảnh hưởng xung quanh, có “mặt nặng mày nhẹ” với khách nhưng giờ chỉ muốn cười tươi chào đón họ. Bán một cái hoa xấu chẳng lời được bao nhiêu, nhưng mất thì rất nhiều. Là mất lòng tin, mất danh tiếng – vì chắc chắn khách chẳng muốn mua chỗ đấy lần nữa, và có giới thiệu cho bạn bè người thân cũng sẽ khuyên là “Đừng mua chỗ đó, hoa xấu/bán hàng khó chịu lắm blah blah…”

Cùng lắm thì chịu lỗ một tí, chân thành nói: “Chị thông cảm, hôm nay hoa không đẹp nên em không bán…” Mất tiền ít, nhưng “giá trị trọn đời” có được từ khách hàng đó bù đắp gấp nhiều lần. Đó là khi khách hàng quay lại mua lần 2, lần 3, lần thứ n.  Không chỉ mua tặng, mua cắm ở nhà, mà còn mua cho công ty, mua giúp cho người quen, mua dịp Tết đến, mua cho bao nhiêu lễ lượt/ngày kỷ niệm, rồi đi giới thiệu vòng vòng cho A, B, C, D nữa. Mấy người A, B, C, D đó lại đi giới thiệu tiếp cho mấy người khác – khách hàng nhân lên cấp số nhân… Nói theo mặt kinh tế thì mình lỗ một chút mà lời gấp trăm lần. Nói theo luật nhân quả thì “Mình gieo nhân tốt thì ắt gặt được quả tốt.”  Nói theo tâm lý thì khi mình đối xử tốt với người ta thì mình mới là người vui hơn cả.

Only LOVE matters. Tình cảm là thứ quan trọng nhất, những cái khác chỉ đến sau.

Nên:

Giữ cho riêng mình làm chi?

Yêu thương là thứ cần được cho đi…

 (Thơ tự chế)

Share your thoughts