Tự tình

1. Năm đầu tiên học Đại học, vừa đặt chân đến Sài Gòn đã bắt đầu… đếm ngược chờ ngày về Huế. Cứ gần đến ngày được trở về là háo hức cả lên. Bây giờ, lẫn trong nỗi háo hức của ngày gặp lại còn có cái luyến tiếc của sự chia xa. Đó cũng là lúc tôi hiểu, cái thành phố mà tôi đã từng ghét cay ghét đắng này cuối cùng cũng “thuần hóa” được tôi.

Người ta yêu gì ở một thành phố? Có thể mỗi người sẽ có cho mình một câu trả lời riêng. Còn tôi, tôi sẽ yêu một thành phố cho đến khi vẫn còn ít nhất một ai đó mà tôi yêu thương.

Cái thành phố mà tôi đang trở về, cứ mỗi đợt Tết và Hè, vẫn còn có một người đàn ông, đứng lặng lẽ một mình ở sân bay chờ con gái, và luôn phát hiện ra tôi đầu tiên trước khi tôi kịp nhìn thấy.

Cái thành phố tôi đang trở về, có một người phụ nữ gắn cuộc đời với một cửa hàng hoa và thức thâu đêm mỗi mùa Tết đến.

Cái thành phố của tôi, có người-đàn-ông-trẻ gần 18 tuổi, một mực không chịu đi shopping với mẹ, chỉ đợi đến ngày tôi về và chở cậu chàng đi lùng sục hết các shop trong thành phố.

Cái thành phố của tôi, còn có một cô gái 20 tuổi – dù đang bù đầu trong kỳ thi và vừa ốm dậy – vẫn lặn lội đi mua giúp tôi chiếc khăn len màu vàng mù-tạt chờ ngày tôi về…

Rồi thì cũng sẽ đến ngày tôi đang ở cái thành phố giá rét đó và nhớ nhung cái thành phố hoa lệ đầy nắng này thôi. Mà cũng có sao, một người có thể yêu thương nhiều con người khác nhau, thì cũng có quyền yêu nhiều thành phố khác nhau. Tôi ở Sài Gòn và trở-về Huế, rồi tôi lại ở Huế và trở-về Sài Gòn. Bởi đối với tôi, nơi đâu cũng là nhà.

 

2. Tôi 20 tuổi, và mãi đến cái tuổi thứ 20 này, lần đầu tiên tôi mới hiểu được cảm giác thế nào là bị lạc mất. Chỉ một giây phút ngắn ngủi thôi quyết định rẽ sang hướng khác, và từ đó không cách nào tìm lại được nhau. Cảm giác bất lực khi đứng giữa dòng người không thấy ai quen rất dễ làm người ta thấy cay cay sống mũi. Không biết nên đi tiếp hay đứng lại. Không biết mình đi tìm người ta hay chờ người ta đến tìm mình. Biết là ở rất gần nhau mà không cách nào tìm thấy được nhau.

Có một ngày như thế, tôi lạc (nhưng chưa mất) bạn. Nhưng cũng từ đó tôi tự hứa với lòng, cho đến khi nào còn có thể, tôi vẫn sẽ lựa chọn con đường dài nhất để đi bên cạnh những yêu thương của mình…

 

3.  Những ngày thời tiết chuyển mùa như thế này rất dễ khiến cho con người ta thả đầu óc mình đi lạc, như tôi vẫn thả tâm trí mình đi vào những-ngày-không-biết-có-xảy-đến-hay-không. Những chuyến đi của các ‘single ladies’ đã được lên kế hoạch, rồi cả cái kiểu dở hơi: “20 năm sau, con của mình và nhỏ bạn thân, chúng nó có chơi với nhau và làm nên một thiên-tình-sử nào đó như trong tiểu thuyết hay không nhỉ?” :)).

Mà có lẽ, gì thì gì, cái ám ảnh ta nhất vẫn là những điều xưa cũ. Một đêm ngồi lật lại tất cả những kỷ niệm của bạn và tôi, bỗng nhiên vấp phải quá khứ. Có những cảm xúc, tôi muốn ích kỷ giữ nó cho riêng mình, không thể sẻ chia cùng ai. “Quá khứ của mỗi người, đâu thể đòi ai khác cùng trân trọng…” – Ploy.

Có một-hôm-tình-thức như vậy, mới tự nhủ với lòng rằng: cuộc đời quyết định đưa những điều đó trở thành quá khứ để chuẩn bị đem đến cho mình một yêu thương mới vững chãi hơn. 🙂

 

Một cái note tình tự không chủ đề, có lẽ cũng ngổn ngang và rối bời như những cảm xúc của cô gái 20 tuổi trước ngày trở về lẫn chia xa. Viết một lần, cho hết, cho khỏi tiếc nuối những cảm xúc chưa kịp ghi lại, và còn chừa chỗ cho những cảm xúc khác chưa kịp đặt tên.

Có cô gái 20 tuổi xem yêu-thương-là-thứ-quan-trọng-hơn-hết-thảy-mọi-thứ-trên-đời, lại lục đục trở về và bắt đầu một mùa yêu mới.

À mà, đối với tôi, mùa nào trong năm cũng là mùa yêu :x.

 

Ngày mai khi tỉnh giấc mọi thứ sẽ trở về trong em nguyên vẹn ngày xưa,

và em sẽ lại là em phải không cô bé?

Mọi nỗi buồn sẽ tan biến vào gió,

và em mỉm cười xinh đẹp bên anh…

 

– Còn vé nào đi tui thơ không anh, bán cho em hai vé!

Giao Giao

Sài Gòn, 16.5.2012

Share your thoughts