24h lạ lùng ở Pattaya nắng gió

Báo 2! số 316 – 04/6/2013

Khi đặt vé đến Thái Lan, trong kế hoạch của chúng tôi chỉ có mỗi Bangkok. Vậy mà rốt cuộc, hai đứa con gái liều lĩnh và thích trải nghiệm cái mới lại quyết định đến Pattaya ngay phút cuối cùng. Không khách sạn xa hoa, không nhà nghỉ có điều hòa, chúng tôi muốn thử cảm giác mới bằng cách “couch surfing” – xin ở nhờ nhà người dân bản địa. Nhờ vậy mà chúng tôi đã trải qua 24 giờ với nhiều trải nghiệm lạ lùng không thể nào quên ở Pattaya – thành phố biển cách thủ đô Bangkok hai tiếng xe bus.

Những chàng trai Đan Mạch náo loạn

Vốn định ở nhờ nhà người bản địa, ai ngờ người chấp nhận lời đề nghị của chúng tôi trên cộng đồng Couch Surfing lại là một anh chàng người Đan Mạch. Đang lang thang ở chợ cuối tuần Chatuchak trên Bangkok, hai đứa nhận được tin nhắn của Kris, đồng ý cho chúng tôi ở nhờ hai đêm. Thế là hai đứa phóng cái vèo về thu xếp đồ đạc trong vòng vỏn vẹn 15’, ra thẳng bến xe đi Pattaya. Vé xe bus từ Bangkok đến Pattaya có thể được mua ở bến xe Ekamai, giá 124 Baht/vé/chiều (tương đương 90.000 VNĐ). Chúng tôi đặt chân xuống thành phố biển này đúng 12h đêm, bến xe vắng lặng, chỉ còn thưa thớt vài chú xe ôm đang chờ khách. May mà vừa tới nơi, chúng tôi đã thấy Kris chờ ở bến xe để đón hai đứa về nhà, nếu không đêm đó không biết chúng tôi sẽ đi đâu về đâu.

Nhà Kris có hai phòng ngủ – một phòng của Kris, phòng còn lại đang có bạn của Kris ở lại, vì vậy chúng tôi ngủ ở hai chiếc ghế sô-pha ngoài phòng khách. Thật may mắn vì chúng tôi đến Pattaya đúng ngay dịp Kris có hai anh bạn sang chơi, nhờ vậy mà chúng tôi quen được Filip và Anders. Ba anh chàng này là những người khiến Pattaya trong mắt chúng tôi đã đẹp càng thêm đáng yêu bội phần. Anders trẻ tuổi nhất, hiện đang có công việc ở Úc, thông thường rất ít nói, vậy mà đúng chủ đề là anh chàng nói liên tu bất tận. Filip là trùm náo nhiệt và nói nhiều, hay xướng ra chủ đề và ngồi tranh luận với chúng tôi bất kể thời gian. Kris không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng đùa một câu thôi mà làm cả bọn cười té ghế. Cả bọn – gồm ba anh chàng châu Âu và hai cô gái châu Á – bỏ qua mấy chiếc xế hộp mát lạnh, quyết định đi xe máy để len lỏi qua từng ngóc ngách của Pattaya.

Tắm biển ở đảo Koh Larn xinh đẹp

Vì năm người giao tiếp với nhau thông qua ngôn ngữ thứ ba là tiếng Anh nên không tránh khỏi việc nghe chữ được chữ mất. Sáng sớm chúng tôi thức dậy trên ghế sô-pha nhà Kris, nghe Kris vạch lịch trình khám phá hôm nay với đầu óc mơ mơ màng màng. Vì vậy hai đứa mới lâm vào cảnh dở khóc dở cười khi ra tận bến tàu rồi mới biết chúng tôi đang ra đảo tắm biển. Không hề chuẩn bị đồ bơi, khăn tắm, hai đứa chỉ biết nhìn nhau ngao ngán: Thôi kệ, tới đâu hay tới đó! Đi tiếp thôi!

Ở Pattaya người ta ít khi tắm biển ở đất liền mà toàn ra đảo Koh Larn để tắm. Để ra đến các bãi biển ngoài đảo phải đi qua khá nhiều chặng: đi từ nhà ra bến tàu, đi tàu từ đất liền ra đảo, từ nơi cập bến trên đảo lại phải đi xe lam ra bãi biển. May mắn là Kris thông thạo đường nên chúng tôi chẳng mất nhiều thời gian để đến những bãi biển xinh đẹp nơi đây. (Kinh nghiệm xương máu thứ nhất: hãy đi cùng “thổ địa” của nơi bạn muốn khám phá, vừa đỡ mất thời gian đi lòng vòng, vừa có cơ hội biết được nhiều “bí ẩn” hay ho của thành phố.) Tính đi tính lại, muốn tắm biển trên đảo Koh Larn ở Pattaya chỉ cần trả tiền đi lại và thuê một cái ghế nằm, tổng cộng khoảng 100 Baht/người (tương đương 70K VNĐ). Quá rẻ để tận hưởng một ngày tắm biển ở Pattaya.

Ý định của Kris là dẫn cả đám đến một bãi biển vắng người, yên bình và không có nhiều khách du lịch lui tới. Tiếc là sau 30′ kiên nhẫn chờ đợi, chúng tôi đành phải chấp nhận một điều rằng không có xe nào định đi đến đó cả. Thế là cả đám quyết định leo lên một chiếc xe đang dừng đón khách ngay trước mặt, không cần quan tâm mình đang đi đâu.

– Bác tài xế: Tụi cháu muốn đến bãi biển nào?

– Kris (nhún vai): Cháu cũng không biết nữa.

– Filip (mặt tỉnh queo): Cứ tới nơi mà bác định tới ấy ạ.

Thế là cả lũ yên vị trên xe, thậm chí không cần hỏi mình đang đi đâu, vài phút sau đã thấy mình dừng chân ở một bãi biển khá náo nhiệt. Trừ anh chàng Kris không mấy hài lòng vì không đến được nơi mình muốn, cả lũ còn lại vẫn hưng phấn nhìn ngang ngó dọc, hào hứng chuẩn bị cho lần tắm biển đầu tiên ở Pattaya.

Trên bờ biển có rất nhiều hàng quán khác nhau được dựng lên để phục vụ khách du lịch – với đầy đủ thức ăn, nước uống, đồ bơi, khăn tắm, váy áo đủ thể loại, vì thế hai đứa chúng tôi dễ dàng sắm sửa đầy đủ những thứ cần thiết để tắm biển. Tất nhiên giá ở đây chẳng rẻ như mua ở đất liền. Kinh nghiệm xương máu thứ hai: nếu đi chung với một hội khác, phải đảm bảo biết được mình sắp sửa đi đến đâu.

Biển ở đây có màu xanh ngọc bích và trong vắt đến nỗi đứng ngập nửa người dưới nước vẫn có thể thấy rõ bàn chân mình. Bao quanh bãi biển là những dãy núi xanh rì cao ngất ngưởng. Bên tay phải được ngăn ra để làm khu vực chơi đùa của những chiếc canô vận tốc lớn. Mặc dù khách du lịch rất đông nhưng biển ở đây không hề có dấu hiệu ô nhiễm đâu nhé. Chúng tôi thuê năm chiếc ghế nằm sát ngay bãi biển, thay nhau xuống tắm để đảm bảo lúc nào cũng có người ở lại giữ đồ. Ở Pattaya mùa này nóng đến gần 40 độ C, nên được vùng vẫy trong nước biển mát lành trong vắt nơi đây thật chẳng khác gì thiên đường. Tắm đã đời, chúng tôi nằm dài trên ghế hong khô áo quần, lơ đãng phóng tầm mắt nhìn thiên hạ thỏa thích chơi đùa trên biển. Những chàng trai, cô gái châu Âu nằm phơi nắng trên bãi cát, một đám bạn vừa tắm biển vừa đùa giỡn cùng trái bóng chuyền, một cô con gái bé bỏng đang cưỡi trên vai bố và thỉnh thoảng cười ré lên thích thú… Cảnh tượng trước mắt thật náo nhiệt và cũng yên bình biết bao.

Đang thơ thẩn ngắm người, Filip ở bên cạnh khều hai đứa tôi: “Hey, mấy đứa coi, anh mới ở Pattaya có một ngày mà đã cháy nắng rồi này, không thể tin được!” Đúng là người anh chàng đỏ ửng cả lên, chúng tôi khoái trá gọi Filip là “con tôm luộc”. Được một chốc, Filip chỉ sang thằng bé da đen đang chơi đùa trên bãi biển:

– Sau một tháng ở đây anh sẽ đen như thằng nhóc đó cho xem.

– Uầy, không đời nào!

– Cá không? Anh sẽ chụp ảnh gửi cho mấy đứa coi.

– Ok. Gửi bằng cách nào?

– Tụi em biết chuyện gia đình người Mỹ tìm thấy bức thư trên biển sau 40 năm trôi dạt không? Anh sẽ gửi ảnh bằng đường biển cho mấy đứa, 40 năm sau nhớ ra biển tìm!

 Tán gẫu một hồi, chúng tôi nuối tiếc rời bãi biển xinh đẹp này để trở về đất liền, tiếp tục khám phá những điểm đến thú vị khác ở Pattaya.

Ngọn đồi Big Buddha cao vút & Walking Street náo nhiệt

Big Buddha Hill (hay “Wat Phra Yai” trong tiếng Thái – có nghĩa là Ngọn Đồi Phật Lớn) là nơi dừng chân tiếp theo của chúng tôi. Tượng Phật này được người Thái gọi là “Luang Phor Yhai”, nằm trên một ngọn đồi cao vút nên thu hút được ánh nhìn của chúng tôi từ rất xa. Càng đến gần bức tượng càng trở nên cao lớn khủng khiếp – đây cũng là bức tượng Phật lớn nhất của tỉnh Chon Buri với chiều cao gần 100 mét. Hai bên lối vào là hai con rồng bảy đầu với thân mình dài đến tận bậc cuối của cầu thang dẫn lên tượng Phật. Xung quanh tượng Phật lớn còn có 7 tượng Phật nhỏ khác tượng trưng cho 7 ngày trong tuần. Rất nhiều người dân và khách du lịch đến đây để cầu nguyện những điều tốt đẹp mỗi ngày. Khi đang tham quan và chụp hình ở trên đồi, tôi còn phát hiện ra một điều thú vị: từ trên này có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố Pattaya, thấy cả đảo Koh Larn mà chúng tôi vừa từ đó trở về. Đúng lúc đó hoàng hôn đang chậm rãi quét một lớp sơn màu vàng cam lên thành phố, khiến một nửa của nó rực rỡ dưới ánh vàng, nửa còn lại chìm vào bóng tối. Từ trong bóng tối đó, cuộc sống sôi động về đêm của Pattaya mới thực sự bắt đầu.

Lúc Kris hỏi chúng tôi: “Hai đứa muốn đi đâu ở Pattaya?”, tôi liền trả lời: “Walking Street”. Kris nhún vai: “Ồ, tất nhiên.” Walking Street (Phố Đi Bộ) là biểu tượng đặc trưng nhất của Pattaya, là nơi được ngầm hiểu là không-thể-không-đến. Ban ngày xe cộ vẫn được phép lưu thông, nơi đây chỉ thực sự trở thành “phố đi bộ” từ 18h đến 2h sáng. Chúng tôi đến đây khi trời đã tối hẳn. Walking Street quả đúng như lời đồn đại, dù chỉ dài vài trăm mét nhưng lại tập hợp rất nhiều quán bar, nhà hàng, show diễn đường phố, quán café… thu hút rất nhiều khách du lịch trên khắp thế giới. Tiếng nhạc xập xình từ rất nhiều quán xá hai bên đường kết hợp với tiếng nói chuyện, mời mọc tạo nên một tập hợp âm thanh vừa hỗn độn vừa… thú vị. Filip và Kris đi trước mở đường (Anders vì mệt nên đã về trước), hai đứa con gái chúng tôi đi theo sau nhìn ngang ngó dọc, vừa ngỡ ngàng với những gì trước mắt, vừa cảm thấy may mắn vì có hai anh chàng đi cùng này “bảo đảm an toàn.”

Ngó nghiêng một lượt Walking Street là đã đến nửa đêm. Cả đám lái xe máy về nhà Kris, kết thúc một ngày khám phá Pattaya thú vị với ly cocktail ngọt ngào mà Kris tự tay pha chế. Vài tiếng sau khi mặt trời lên, hai đứa chúng tôi chia tay Filip và Kris để trở về Bangkok, Anders cũng sắp sửa kết thúc kỳ nghỉ và quay về Úc để tiếp tục công việc. Đây cũng có thể là lần duy nhất và cuối cùng chúng tôi gặp nhau, nhưng tôi tin chắc rằng tôi sẽ không bao giờ quên ba anh chàng Đan Mạch đáng yêu này, cũng như không thể quên 24 giờ lạ lùng ở Pattaya.

Pattaya là chuyến đi đánh dấu rất nhiều trải nghiệm đầu tiên của tôi: lần đầu đi du lịch với người lạ, lần đầu tiên tắm biển ở một đất nước khác cùng những chàng trai đến từ châu Âu, lần đầu tiên phượt bằng hình thức “couch surfing”… Những lần đầu tiên bao giờ cũng đầy bỡ ngỡ, thú vị và đáng nhớ.

Bí kíp bỏ túi: Kinh nghiệm tìm host (chủ nhà) trên couchsurfing.org

  1. Profile của bạn là nơi chủ nhà luôn nghía qua trước khi chấp nhận lời đề nghị xin ở nhờ của bạn, vì vậy đừng để nó trống hươ trống hoác. Hãy thể hiện một phần con người bạn và cho họ thấy tại sao bạn đáng tin.
  2. Tốt nhất nên gửi đề nghị đến những host có nhiều đánh giá tích cực từ bạn bè hoặc những người đã từng làm khách của họ. Càng nhiều đánh giá tích cực càng cho thấy đó là một người có thể tin tưởng được.
  3. Luôn đề phòng với những trường hợp tận dụng couchsurfing để kinh doanh nhà nghỉ. Trước chuyến đi này, tôi nhận được một lời chấp nhận cho ở nhờ của một cô 41 tuổi người Thái, với điều kiện tôi phải trả 500 Baht tiền xăng (để cô chở chúng tôi về tận nhà) + 100 Baht tiền phí đỗ xe ở sân bay + 70 Baht/người chi phí điện nước mỗi ngày. Tính ra thì đắt hơn cả tự đi taxi và thuê khách sạn. Cộng đồng Couch Surfing là dành cho dân phượt, mọi người luôn sẵn sàng mời bạn ở miễn phí (nếu bạn đáng tin), do đó luôn cẩn thận tránh xa những hình thức kinh doanh trên này nhé.

Couch surfing là một hình thức du lịch thú vị nếu bạn thích mở rộng mối quan hệ, thích trải nghiệm và không ngại khổ. Bạn có thể gặp rất nhiều người thú vị và dễ thương trong suốt hành trình – như tôi đã gặp được Kris, Filip và Anders. Bởi một chuyến đi có thú vị hay không không quan trọng ở điểm đến, mà quan trọng là bạn đã gặp những ai trên hành trình đó.

Chúng ta chỉ có một lần tuổi trẻ thôi mà, cứ xông lên và đi thôi! 😉

 

NGUYỄN ĐỖ PHƯƠNG GIAO

(Hăm hở lên lịch cho chuyến đi sắp tới)

Share your thoughts