Gửi cô gái một ngày giông bão
Chào cô gái của tôi,
Dạo này cô gái có nhiều tâm trạng lắm phải không? Hôm nay bắt gặp cô gái trên đường, tôi thấy cô gái giấu những giọt nước mắt sau cặp kính râm. Ừ thôi, tôi chả khuyên cô gái theo kiểu “Đừng khóc!” hay “Cứ khóc thỏa thích đi!” đâu, cô gái làm gì là quyền của cô gái, chỉ cần thành thật với chính mình là được. Cô gái có thể bình thản cười đùa trước mặt mọi người, nhưng đừng trốn tránh chính bản thân mình, nhé? Cô gái có hứa với tôi không?
Tôi biết cô gái rất ít khi khóc, nên một khi cô gái đã khóc – tức là cô gái đã rất mạnh mẽ rồi đó – mạnh mẽ chấp nhận cảm xúc chân thật của mình. Không phải cứ tỏ ra bình thản tức là mạnh mẽ, còn rơi nước mắt là yếu đuối. Chẳng ai quy định ra cái khuôn mẫu vớ vẩn ấy cả. Và vì tôi biết, cô gái chỉ khóc vì những người mà cô gái yêu thương (hi vọng người đó cũng yêu thương cô gái nhiều như thế), nên dù có tổn thương vì họ đến mức nào, cô gái cũng đừng quay trở lại làm tổn thương người ta nhé. Đến lúc đó, người duy nhất bị tổn thương chính là bản thân mình mà thôi.
Cô gái mạnh mẽ của tôi,
Cô gái biết không, tôi rất thích cách suy nghĩ tích cực của cô gái. Ví như hôm nay, khi cho phép mình rơi nước mắt, cô gái vẫn có thể thốt ra câu cửa miệng: “Mọi chuyện xảy ra đều có một ý nghĩa tốt đẹp nào đó!” Tôi biết cô gái luôn có một niềm tin mạnh mẽ như thế. Lạc quan đâu phải lúc nào cũng phải vui vẻ hớn hở cô gái nhỉ! Lạc quan tức là kể cả những lúc cô gái đau buồn nhất, cô gái vẫn chấp nhận cảm xúc đó và cho phép mình tin vào những điều tốt đẹp hơn sẽ đến phía sau.
Tôi biết cô gái đang có nhiều nỗi niềm, trong nỗi niềm đó có cả nỗi đau, nhưng rồi tất cả rồi sẽ qua, đúng không cô gái? Cuộc sống mà chỉ toàn cả niềm vui thì niềm vui ấy chẳng còn là niềm vui nữa. Giống như khi cô gái đang rất no thì những món ăn khác, dù có hảo hạng đến mấy cũng chẳng làm cô gái ngon miệng. Tôi biết, cô gái đang ở trong hoàn cảnh nhìn món ăn (cứ nghĩ) của mình bị người khác lấy mất. Hụt hẫng chi lạ! Nhưng chính vì thế mà cô gái sẽ trân trọng món ăn sau này hơn, sẽ hít hà, nâng niu và thưởng thức trọn vẹn mùi vị của nó.
Cô gái có cần tôi nhắc cho nhớ ước mơ của cô gái không? Là sống trong một căn nhà thật xinh với khu vườn trải thảm cỏ thật rộng. Là mỗi buổi sáng sớm ngồi trên ban-công nhâm nhi cốc cà phê tự pha thơm lừng. Là mỗi buổi chiều tà ngồi trên xích đu và ngắm những đứa trẻ của mình chạy nhảy trong sân. Là mỗi buổi cuối tuần cùng nhau làm những món bánh mới thơm phức (và có thể cha con chúng nó sẽ lấy bột mì ra trét lên mặt nhau khiến cô gái vừa bực vừa buồn cười, rồi rốt cuộc cũng hùa theo phá banh căn bếp). Là những buổi sáng Chủ Nhật cả gia đình kéo nhau đi picnic với hi vọng thời tiết hôm đó sẽ thật đẹp. Là cùng nhau xem phim ở rạp tại gia – và mới nửa phim lũ trẻ đã lăn ra ngủ khò… Ước mơ ấy, cứ mỗi lần nhắc đến là cô gái lại tươi tỉnh ngay đúng không? Vậy nên mỗi ngày, hãy nghĩ đến một chi tiết nhỏ ở thì tương lai ấy, để biết là cô gái đang sống vì điều gì, nhé!
Một câu chuyện tôi đã đọc lâu lắm rồi, chẳng còn nhớ nội dung chi tiết nữa, chỉ nhớ đại ý như sau: Có một anh nọ đắc tội với nhà vua, khi nhà vua chuẩn bị xử phạt, anh khẩn cầu nhà vua cho mình một cơ hội: Nhà vua có thể hỏi anh bất kỳ câu hỏi nào. Nếu trả lời được, anh sẽ được tha mạng, ngược lại anh chấp nhận bị trừng phạt theo ý nhà vua. Ngẫm nghĩ một hồi, nhà vua hỏi anh: “Ngươi hãy viết ra một câu khiến người đang vui trở nên buồn, khiến người đang buồn trở nên vui vẻ lại ngay.” Suy nghĩ một lúc, anh hí hoáy viết lên giấy rồi dâng lên nhà vua. Vua đọc xong liền tha bổng ngay cho anh.
Cô gái biết anh ấy viết câu gì không? Là câu này đây: “Chuyện đó rồi cũng sẽ qua!”
Tức là, dù có đang vui vẻ đến mấy, thì niềm vui đó rồi cũng sẽ qua. Dù có đang đau buồn đến mấy, nỗi đau đó cũng sẽ qua. Biết thế, để cô gái trân trọng từng khoảnh khắc của hạnh phúc. Biết thế, để cô gái chấp nhận những nỗi đau và nhìn về phía trước. Vì mọi thứ rồi cũng sẽ qua thôi mà.
Viết ra được rồi, tôi hi vọng cô gái sẽ nhẹ lòng hơn, và nhớ cười nhiều hơn.
Tôi thương cô gái lắm, và sẽ mãi mãi như vậy. Dù tôi không tin vào những lời hứa “mãi mãi”, nhưng lần này tôi dám cam đoan đấy. Tôi sẽ mãi mãi thương cô, cô gái à!
23:54′ – 10/8/2013
.
.
.