Ai bảo cuộc đời này bất công?
1. Bên lề đường, bà lão ngồi đó một mình, tóc bạc phơ – có lẽ cũng bằng tuổi với nội mình – đang đếm từng đồng bạc lẻ với đôi tay run run. Bà đã già lắm rồi…
– Bà ơi bà ăn tối chưa? Cháu mời bà ăn cơm nhé.
– Cám ơn cô… Cám ơn cô…
Bà mỉm cười, nhìn hộp cơm vẫn còn nóng, hấp háy nhìn hai đứa bằng ánh mắt đã mờ đục.
Dòng người vẫn đi qua, đi qua, về với mái ấm của riêng mình…
2. – Cậu ơi quay xe lại đi, bên kia đường có một ông lão bán vé số kìa.
Đôi chân ông được thay thế hoàn toàn bằng hai tấm ván gỗ, lết đi từng bước nặng nhọc giữa đêm. Ông lão giơ xấp vé số vẫn còn dày cộm ra mời hai đứa. Bạn xuống xe, ngồi xuống cạnh ông. Ông lão một giây ngơ ngác nhìn cả hai.
– Ông ăn tối chưa ạ?
– (Lắc đầu)
– Tụi con mời ông ăn cơm nhé.
Ông lão mỉm cười, giọng run run của tuổi già:
– Cám ơn tụi con, ông đang đói bụng…
– Ông đứng sát vào vỉa hè rồi hãy ăn ạ. Ông ăn ngon miệng ông nhé.
Mình quay xe đi, cảm nhận được đâu đó đằng sau lưng có một ánh mắt đã mờ dõi theo, kèm theo một nụ cười hằn đầy nếp nhăn…
3. Một ông lão bán xăng ngồi bên vệ đường, thẫn thờ nhìn dòng người tấp nập đi qua. Biết đến bao giờ ông mới kết thúc một ngày nhìn cuộc đời trôi đi như thế?…
4. Một người mẹ đang đẩy đứa con trên một chiếc xe lăn. Đứa con bị bệnh, chân tay lòng thòng, mắt dại đi, lúc nào cũng nhìn ngơ ngác. Người mẹ này đã đẩy chiếc xe lăn ấy bao nhiêu năm? 10 năm, 20 năm, hay là hơn thế nữa?
– Cám ơn hai cháu, cô đang định mua bắp mà tối nay không bán…
…
Một ngày đi Coach về như bao ngày của khóa học khác, vẫn mang trên mình chiếc áo được mệnh danh là “Thiên thần áo đen”.
Một ngày học kết thúc, số lượng cơm đặt trước không ăn hết, đang loay hoay không biết làm thế nào thì bạn nảy ra ý định này.
Nhìn những bàn tay run run cầm hộp cơm, những cái dạ dày trống rỗng giữa đêm khuya cố nhịn cho qua ngày mới, mình chợt nhớ đến những dĩa cơm thừa còn gần như nguyên vẹn sau mỗi bữa ăn của khóa học, những dĩa ăn cho hết thịt và để lại phần cơm. Và mình, chỉ vừa bước ra khỏi đó thôi…
Một ngày, làm nên một điều gì đó khác biệt – dù thật nhỏ nhoi – cho cả những người không phải là học viên của mình, cũng bằng chiếc áo “Niềm tin mới – Cuộc sống mới”.
Không phải lần đầu tiên được cám ơn, nhưng lần đầu tiên thấy sống mũi mình cay và mắt mình ươn ướt…
Cuộc đời này, đúng thật là quá bất công…
Nhưng không phải với chúng ta…
.
.
.