Anh sẽ yêu em trong bao lâu?

Sài Gòn và những ngày nắng cuối năm…

Áp lực đến từ mọi thứ – thi cử, công việc… Đang đau đầu với một đống văn bản pháp luật thì những tin nhắn đến. Sực nhớ hôm nay đã là 2011.

Những giờ phút cuối cùng của năm cũ đã trôi qua như thế…

Một năm mới nữa lại đến rồi.

2010 là năm của Tôi Tài Giỏi! – không cần nói nữa cũng biết, bởi mình đã bị ám ảnh cái gì là cứ note về nó hoài :).

2010 là năm khác biệt nhất từ trước đến giờ, là năm mình cảm thấy tự hào về chính mình nhất, mặc dù ‘thành tích’ có thể nghe chẳng to tát bằng các năm trước. Nhưng điều quan trọng nhất là mình thật sự cảm thấy hài lòng từ chính tâm hồn mình.

 

Một năm nữa lại qua, có những vết thương đã được xóa nhòa, và thêm nhiều nhiều hạnh phúc nữa đến. Hạnh phúc vốn dĩ vẫn ở đó thôi, nhưng trước đây mình không biết. Loanh quanh tìm hoài những niềm hạnh phúc không thực, để rồi tự đẩy mình vào mớ bòng bong của những niềm vui hào nhoáng, nhưng mà rỗng tuếch. Không biết rằng ‘Một lúc nào đó bạn săn đuổi hạnh phúc và tìm thấy nó thì cũng giống như một bà lão đi tìm kính, bạn sẽ thấy rằng nó vẫn nằm trên mũi bạn đấy thôi…’

Đi nhiều, gặp gỡ nhiều, mới thấy cuộc đời phức tạp hơn, nhưng mà lại nhiều hạnh phúc hơn. Cứ mỗi lần thấy ai đó lớn tiếng kêu ca um sùm về những chuyện vặt vãnh hằng ngày là lại nực cười, rồi sực tỉnh trước nay mình cũng đã từng như thế.

2010 – đã từng có suy nghĩ tại sao mình không sôi động được như người ta, không hòa nhập với tập thể nhanh như người ta, rồi mới biết bởi loại tính cách mình vốn dĩ đã là như thế. Mỗi người có một nét riêng, thế nên tại sao mình cứ phải giống như những người khác? Năm nay có nhiều người cùng nói rằng họ thấy bình yên khi ở bên cạnh mình, thế là hí hửng ngay và không cần phải cố tỏ ra hòa đồng náo nhiệt nữa, bởi mình là mình và mình tự hào về điều đó. Thế là đủ.

2010 của mình đánh dấu mối quan hệ với một cộng đồng hoàn toàn mới và tách biệt. Có một số người mình vô tình lãng quên, để rồi lâu thật lâu gặp lại mới biết có những yêu thương không hề phai nhạt. Để biết sau một trận vui quên đời vẫn luôn có những người âm thầm ở đó, là bình yên cho mình tìm về. Để biết rằng mình quan trọng với một số người và đối với mình, họ cũng thế.

Có những người đi qua cuộc đời mình, dừng lại và chiếm một vai trò quan trọng ở đó, rồi đi. Một ngày nọ ngẫm nghĩ lại mới nhận ra mình không có bất cứ cảm xúc tiêu cực nào với người ta, đơn giản chỉ là một người mình đã từng thương, và bây giờ vẫn thương, chỉ là theo một cách khác đi.

2010 – chưa sẵn sàng cho bất kì một mối quan hệ nào, cũng xin lỗi một người mà mình vô tình làm tổn thương. Có lẽ nỗi sợ tiêu cực từ quá khứ khiến mình trở nên cẩn trọng hơn và cũng lý trí hơn. Và cũng bởi mình chưa bao giờ có ý nghĩ yêu thử cho biết, hoặc yêu tới đâu hay tới đó. Mình luôn nghĩ đến việc tìm thấy một người mình sẽ lấy làm chồng, chứ không phải tìm một người yêu chỉ để yêu, rồi tan.

Cứ có một người đến với mình, mình lại luôn tự hỏi:

“Anh sẽ yêu em trong bao lâu?”…

1 tháng

1 năm

3 năm

10 năm

Và lại chia tay như bao người khác mình vẫn thấy?

Để rồi chẳng bao giờ dám bắt đầu.

 

2011 – Trust life a little bit…


Bởi có những con đường không thể giao nhau
Nên dẫu chúng ta có cố gắng miệt mài vẫn không bao giờ đi cùng một hướng
Nhấp cạn ly nâu bỗng thấy đắng lòng cho những câu từ vay mượn
Rồi cả một đời vẫn lạc bước về đâu…

Bởi có những con đường thấm ướt suốt mấy trận mưa ngâu
Nên trái tim cứ nhỏ nước qua bao lần lang thang trên phố
Đâu là con đường lá đổ?
Đâu là lỡ làng một giấc mơ qua?

Bởi có những con đường mãi hun hút về xa…
Để trái tim cứ lăn dài qua bao ngày nhung nhớ
Em tiếc làm chi một vầng trăng đã lấm lem và có quá nhiều mảnh vỡ
Có phải chuyện trăm năm đâu mà ước hẹn đến bạc đầu…

Bởi có những con đường càng bước lại càng đau
Ký ức mông mênh bị giẫm nát qua những lần về ngang qua phố
Nhấp lại một ly nâu bỗng nghe trong lòng có muôn trùng sóng vỗ
Cứ tựa lời thì thầm viết tiếp chuyện mùa sau…

Bởi có những con đường không thể giao nhau…

Share your thoughts