Bao giờ lấy chồng?
Không ngờ mình cũng đã “đến tuổi” để viết về vấn đề này.
Hồi 18 tuổi, mình có “mục tiêu” rất rõ ràng: 26 tuổi lấy chồng, 28 tuổi sinh con. Giờ thì mình đã trễ deadline giai đoạn 1, càng không mặn mà gì với giai đoạn 2. Nhờ vậy mới đủ… rảnh để ngồi viết bài này.
Nhiều bạn bằng hay nhỏ tuổi hơn mình đã hai tay bồng hai đứa. Mình thì một tay xách balo, tay kia kéo vali, hết lên rừng lại xuống biển, đi đâu không ai biết. Đôi khi chỉ kịp nhắn cho ba mẹ một câu trước khi lên xe: “Con đang đi (…). Thứ 2 con về hí!” Được gọi điện về ăn cơm thì chỉ nhẹ nhàng thông báo: “Con đang không ở Huế.” Rồi thôi. Tỉnh rụi.
Điều may mắn của mình là ba mẹ họ hàng không hỏi, không càm ràm, không hối thúc. Chỉ có mấy dì mấy chị gặp ngoài đường, sau khi hỏi tuổi mới thòng thêm một câu: Sao chưa lấy chồng? Mình cười duyên đúng kiểu gái-Huế-phải-thế. Cuộc hội thoại lặng lẽ kết thúc ở đó.
Mình nghe một người bạn kể chuyện về nhà nghỉ Tết. Dù được nghỉ nhiều hơn nhưng bạn chỉ dám về nhà đúng 4 ngày, qua mùng 4 là xách vali đi ngay vì… ở nhà không chịu nổi sự càm ràm của mẹ về chuyện lấy chồng. Mình nghe mà thấy thương.
Hoá ra chỉ yêu thôi chưa đủ. Vì nếu không biết yêu đúng cách – như mẹ bạn “yêu” bạn bằng cách giục bạn lấy chồng – sẽ vô tình tạo áp lực và đẩy người đó ra xa khỏi mình. Dù đó là ba mẹ, con cái, hay người yêu, vợ chồng, bạn bè, người thân…
Mình cảm thấy yêu đương và kết hôn là chuyện lớn, mà chuyện lớn thì càng đặc biệt phải thận trọng. Vấn đề không phải là đến tuổi, mà là đúng người, đúng duyên. Mà nhân duyên thì đâu ai nói trước được điều gì.
Điều mình thấy quan trọng – hơn cả kết hôn và sinh con, là học cách sống hạnh phúc – kể cả khi chỉ có một mình. Làm điều khiến mình có thể mỉm cười từ trái tim – nhất là khi mình chỉ có một mình. Vì nếu bản thân không tự hạnh phúc được, mình rất dễ thiếu cảm giác an toàn, dễ dựa dẫm, luôn khao khát tình yêu từ phía đối phương, sợ hãi một ngày mình sẽ bị bỏ rơi, sợ người kia đi rồi mình không còn hạnh phúc nữa…
Nếu không biết yêu chính mình, thì người khác có yêu bạn nhiều bao nhiêu đi nữa cũng không khiến bạn thấy đủ. Đó là lý do mình rất ấn tượng với một cảnh trong phim “Con nhà siêu giàu châu Á”. Khi nàng Astrid (con nhà siêu giàu) phát hiện ra chồng mình (gia cảnh bình thường) ngoại tình – với lý do muốn thấy mình đàn ông hơn, không ở thế thua kém phụ nữ trong một mối quan hệ – nàng đã nói rằng: “Tôi nhận ra mình không có nhiệm vụ phải giúp anh tìm được cảm giác của một người đàn ông khi ngay từ đầu anh đã không có thứ đó.”
Không ai có trách nhiệm phải làm bạn hạnh phúc, khi chính bạn cũng không biết cách làm điều đó như thế nào.
Vậy nên, hỡi các bạn đang còn độc thân và đang bị xếp vào diện tình nghi “sắp ế”, hãy yên tâm là… bạn không chỉ có một mình! =) Cũng đừng tin câu người ta vẫn hay nói: “All good guys/girls are taken.” – “Mấy chàng trai/cô gái tốt đều bị hốt hết rồi!” Hãy nhìn vào gương và tự nhủ: “Mình vẫn còn sờ sờ ra đây, bị hốt hết thế quái nào được!”
Don’t worry. Be happy!
