Gái quê

Mình rất ngưỡng mộ các bạn nữ tự tin mặc bikini bé tí đi bơi, đi biển. Vì mình không (à, chưa) có đủ dũng khí mặc, nên mỗi lần ra biển thấy gái đẹp mặc bikini là không ngừng thán phục trong lòng. Trai đẹp có thể không (dám) ngắm, nhưng gái đẹp thì vẫn phải ngắm để học hỏi!

Sau 2 ngày ngồi trước biển để đọc sách, ngắm gái đẹp, nghĩ về cuộc đời, nghĩ về vụ… mặc bikini, nói chuyện với các gái sành điệu, mình đành phải chấp nhận một sự thật là mình vẫn còn “quê” lắm.

Ví như đi mua đồ bơi sẽ có xu hướng tìm bộ nào che bụng, che tay, che chân – nói chung là che hết. Chưa an tâm, còn phải tìm một cái khăn quấn quanh người. Nhìn ngắm các bộ bikini bé tẹo mà “ước” sẽ đến một ngày dáng mình đủ chuẩn để mặc được những bộ siêu sếch-xì đó.

Điều ước tự tin mặc bikini – cũng như điều ước “uống cà phê không mất ngủ” của mình – đã bao năm trôi qua vẫn ở đó, thỉnh thoảng nhảy ra bông đùa với mình.

Mình nhớ có lần đi bơi ở một resort, đang ngại ngùng lúng túng trong bộ đồ bơi đã-che-gần-hết, mình thấy hai bạn nước ngoài – người to gấp đôi người mình – tự tin mặc bikini 2 mảnh, nằm phơi nắng một cách thiệt là “thần thái”.

Mình nhận ra sự khác biệt giữa mình và các bạn không phải là mấy lớp mỡ thừa, mà là cách mình nhìn nhận và đánh giá cơ thể của mình ra sao.

Điều này làm mình nhớ lại một đoạn hội thoại của mình với bạn:

  • Bạn: Mới mua cái áo 2 dây nè, tay ốm quá mặc cũng ngại, mà thôi kệ.
  • Mình: Ủa, tay ốm đẹp mà, có sao đâu? Tay mình to quá nên mới không mặc được nè.
  • Bạn: Ủa, tay to cũng có sao đâu?

Xong hai đứa bật cười. Hoá ra chỉ có mình là người quan trọng hoá khuyết điểm của bản thân mà thôi.

Để nói về lý do, chắc phải kể chút chuyện ngày xửa ngày xưa. Mình sinh ra và lớn lên với một niềm tin mãnh liệt là… mình xấu. Niềm tin đó được xây dựng qua cả một quá trình dài, từ gia đình & môi trường mình sống. Từ thời mình bắt đầu nhận thức được đến lúc 18 tuổi đi xa, mình mang theo trong lòng rất nhiều “đánh giá” của mọi người:

  • Da con gái mà khô quá, đen quá, xấu quá.
  • Mới mười mấy tuổi mà mập quá, chắc bị béo phì rồi (!?)
  • Tay nhăn nheo như mấy bà già.
  • Sao mẹ đẹp vậy mà không giống mẹ tí nào? Giống mẹ có phải đẹp rồi không!
  • Vân vân và mây mây.

Mình – và những người lớn – đều không biết những đánh giá đó đã ăn sâu trong lòng một đứa trẻ đến mức nào, ảnh hưởng cách nhìn của chúng về bản thân ra sao. Và mình, khi bắt đầu hiểu được, đã và đang dần học cách gỡ bỏ từng “cái nhãn” được dán lên người mình. Phải dần dần, không làm cái vèo được, vì một lẫn gỡ nhãn đều cần rất nhiều dũng khí.

Khi mình chọn mặc một chiếc áo hai dây ra ngoài đường, mình cần rất nhiều dũng khí.

Khi mình mặc một chiếc váy ngắn-hơn-đầu-gối ra đường, mình cần rất nhiều dũng khí.

Khi mình chọn thôi không còn so sánh đôi bàn tay nhăn nheo của mình với các đôi bàn tay trắng nõn xinh đẹp của các bạn khác, mình cần rất nhiều dũng khí.

Mình cũng cần rất nhiều dũng khí để học cách nói lời yêu thương với chính mình:

  • Mình có một đôi mắt đẹp.
  • Có bạn nói mình cười rất đẹp (dù đến giờ mình vẫn không hiểu vì sao).
  • Có bạn nói tay mình rất ấm.
  • Móng tay móng chân của mình rất đẹp (mới biết được do mấy chị làm nail khen).
  • Bàn tay mình có thể tạo ra nhiều thứ đẹp xinh từ một trang giấy trắng.
  • Mà quan trọng hơn cả, mình có một cơ thể hoàn thiện: có đủ tay, đủ chân, không bị khiếm khuyết bộ phận nào. Đó là cả một sự may mắn lớn mà không phải ai cũng có được.

Mình vẫn chưa can đảm đến mức mặc một bộ bikini bé tí đi biển, nhưng nhờ vậy mình biết rằng mình cần phải học cách yêu cơ thể nhiều hơn.

Vậy nên, nếu bạn vô tình bắt gặp mình mặc một bộ bikini siêu hot nằm phơi nắng và đọc sách trên bãi biển – không quan tâm đến nhân tình thế thái, trai đẹp hay gái đẹp – tức là:

  • Mình đã có được một dáng người siêu chuẩn, hoặc
  • Mình đang cố gắng trở thành gái-sành-điệu, hoặc
  • Mình không còn quan tâm người khác đánh giá cơ thể mình ra sao. Mình thấy mình đẹp, vậy là đủ.

Trường hợp nào bên trên cũng cần thời gian (và môi trường), nên từ giờ tới đó, mình chắc vẫn là “gái quê”: mặc quần áo kín đáo đến bờ biển, gọi một ly nước, rồi nằm một chỗ đọc sách cho đến khi trời tắt hẳn nắng.

Vẫn tiếp tục ngắm gái đẹp mặc bikini.

Vẫn không ngừng thán phục.

Biển An Bàng, Hội An - 2.2019
The Fisherman Bar & Restaurant, Biển An Bàng, Hội An – 2.2019

Share your thoughts