Còn đâu nữa mà giận hờn…
Tối nọ ngồi sau xe em chở, nghe em kể chuyện ở công ty. Em bảo mọi người đối xử với nhau rất lạnh lùng xa cách, cứ như mỗi người tự xây nên cho mình một bức tường vô hình, không cho phép ai bước qua ranh giới đó để đến gần mình vậy.
Mà em thì khác. Gặp ai em cũng cười, hỏi chuyện, đối xử với mọi người như nhau – dù đã quen hay chưa quen. Nên mọi người gặp em cũng thể hiện khác lắm, cứ thấy em là gương mặt mọi người tự dưng sáng bừng lên, miệng tự động nhoẻn ra nụ cười tươi lắm kìa.
Mình bảo: Mọi người vui khi gặp em vì em thực sự cười với mọi người từ chính trái tim, và người ta cảm nhận được năng lượng đó. Dù biểu hiện bên ngoài thế nào đi nữa, thì tận cùng sâu thẳm trái tim mỗi người vẫn có nhu cầu được kết nối, được gần gũi, được yêu thương. Chỉ là họ có thể không nhận ra, hoặc không sẵn sàng mở lòng ra để kết nối đó thôi.
Gần về đến nhà, em kể mình nghe chuyện hai đứa nhỏ kia giờ giận nhau rồi. Bữa thân nhau lắm mà giờ không thèm nhìn mặt nhau nữa luôn. Rồi em kết lại bằng một câu khiến mình suy tư suốt mấy ngày sau đó:
“Tụi nó vẫn chưa hiểu một điều là: Nếu mai này chết đi một cái, còn đâu nữa mà giận hờn…”