Bên ô cửa sổ

Lòng mình luôn có chỗ cho những ô cửa sổ.

20 năm trước lúc mình bắt đầu có phòng riêng, muốn nhờ người vẽ một bức tranh trong phòng, điều đầu tiên hiện lên trong đầu mình là hình ảnh một cô gái ngồi bên cửa sổ.

Lớn dần lên, mình vẫn luôn dễ “xiêu lòng” với những ô cửa, nên thích ở nhà có cửa sổ thiệt to. Có lẽ với một đứa đã hướng nội lại còn đa cảm như mình, ô cửa sổ như một cầu nối giữa thế giới riêng của mình với Vũ Trụ.

Bên cửa sổ, mình thường vô tình phát hiện nhiều thứ thú vị. Như hoàng hôn một buổi chiều nọ rực hồng cả một bầu trời; như cơn mưa đang từ xa dần dần tiến lại; như một lần đang ngồi viết nhật ký lúc 12h đêm, nhìn qua cửa sổ và phát hiện ra những con người thầm lặng đang đi gom rác… Những khoảnh khắc bên cửa sổ thường làm mình rung động một cách lạ lùng như thế.

Những ngày đau lòng nhất, mình cũng thường ngồi bên cửa sổ, để Vũ Trụ gửi mấy cơn gió đến vỗ về mình.

Mấy nay bắt đầu vẽ trở lại, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu mình vẫn là hình ảnh đó – cô gái nhỏ ngồi bên cửa sổ, lòng nở hoa.  

Sài Gòn, 15.4.2020

Share your thoughts