Làm theo cách của mình

Dạo gần đây mình thấy những người xung quanh bắt đầu viết, tự dưng làm mình xôn xao như gặp lại người yêu cũ.

Viết lách từng là một điều mình rất yêu. Mình có thể không nhớ từng câu chữ mình đã viết, nhưng mình sẽ luôn nhớ cái Cảm Xúc sau khi mình đặt xuống dấu chấm cuối cùng. Đó là một cảm xúc rất trọn vẹn, rất thanh thản, rất đủ đầy – một điều có được sau khi mình đã dành thời gian để trò chuyện với bản thân, và can đảm mở lòng chia sẻ nó ra với thế giới.

Mình từng gặp rất nhiều khó khăn trong việc thể hiện ra suy nghĩ và cảm xúc của chính mình, vì mình không biết phải nói ra như thế nào. Và trong những năm đầu đời quay cuồng trong mớ bòng bong của tâm trí, viết lách đã đến với mình như một chiếc chìa khóa kỳ diệu.

Viết xuống giúp mình thể hiện được những tâm tư mình khó nói ra bằng lời. Viết giúp mình chữa lành được những hiểu lầm giữa mình với chính mình, và giữa mình với mọi người xung quanh. Và hơn hết, viết xuống giúp mình hiểu được một điều quan trọng: mỗi người sẽ có một cách thể hiện riêng, không cần phải giống bất kỳ ai khác.

Hiểu được điều đó, mình bắt đầu chấp nhận rằng: Mình không cần phải sôi nổi, hoạt bát, nói nhiều như người khác. Mình có cách của riêng mình: yên tĩnh, nhẹ nhàng, từ tốn. Nhiều khi chính những điều đó mới thực sự làm mình tỏa sáng.

Vì không còn gì đẹp đẽ hơn, là khi mình được trở lại là chính mình.

P/S: Ảnh chụp cây hồng tỉ muội mình trồng, bạn í nở đẹp kiêu hãnh như một nàng công chúa. Có thể với nhiều người, bạn nhỏ hơn mấy giống hồng khác, bạn đỏng đảnh khó chăm mấy loài cây khác… nhưng bạn đâu quan tâm. Bạn chỉ đơn giản tỏa sáng là chính bạn.

Chúc bạn một ngày tỏa sáng, vì đã được “trở về”.

Giao Giao

Saigon, 02.7.2020

Share your thoughts