Can đảm để thừa nhận mình yếu đuối

Cách đây tầm 2 tháng, mình có viết một bài về buổi coaching của mình – ngày mà mình cảm thấy đủ an toàn để mời bạn nhỏ bên trong mình ra, thừa nhận rằng bạn ấy đã từng tổn thương và cô đơn đến nhường nào.

Sau bài viết đó, mình nhận được vài tin nhắn, kể rằng các bạn ấy thấy được bản thân mình trong bài viết đó. Thấy được đồng cảm, được thấu hiểu.

Nhưng cũng có một phản hồi trái chiều làm xáo động lòng mình.

Một người chú đọc được bài đó, lúc gặp mình, chú bảo: “Chú thấy con có suy nghĩ rất tiêu cực.”

Cảm xúc đầu tiên lúc đó của mình là khá bực bội và thấy khó hiểu. Không hiểu vì sao việc thừa nhận những gì mình đã trải qua, thừa nhận những cảm xúc yếu đuối của bản thân lại được xem là một lối suy nghĩ tiêu cực và lệch lạc.

Lúc đó, nỗi sợ bị phán xét của mình lần nữa lại trỗi dậy. Mình lại bắt đầu e dè mỗi khi muốn viết gì đó ra. Mình không còn thấy an toàn khi chia sẻ những điều mình nghĩ công khai như vậy nữa. Mình chỉ chia sẻ với những người mình cảm thấy an toàn – những người lắng nghe mình mà không có bất kỳ sự phán xét nào cả.

Hôm nay, việc ngồi xuống và viết lại cảm xúc ấy, vẫn là một việc cần rất nhiều sự dũng cảm của mình. Nhưng một lần nữa, mình vẫn chọn viết xuống. Vì mình tin là để sống thật với lòng mình, sẽ luôn cần sự dũng cảm và sẵn sàng: sẵn sàng đón nhận tất cả những ý kiến trái chiều đến với mình.

“Nhưng chúng có quan trọng không?”

“Không.”

“Nếu được quay lại lần nữa, mình có chọn viết những cảm xúc ấy ra không?”

“Có.”

Ừ vậy thì mình làm đúng với trái tim mình rồi.

Còn suy nghĩ và trái tim của những người khác là điều mình không kiểm soát được.

Mình sẽ không nói với bản thân những câu như: “mặc kệ đi”, “họ nghĩ sao kệ họ”… vì những điều đó đều là tiếng nói của lý trí. Cảm xúc mình chưa học được cách “mặc kệ”, và mình ghi nhận điều đó.

Với mình, để tỏ ra mạnh mẽ thì rất dễ: tự tạo cho bản thân một vỏ bọc, cố tỏ ra là mình ổn, từ chối đối diện với những cảm xúc chân thật nhất của mình.

Những để chấp nhận sự yếu đuối của bản thân, trước tiên cần rất nhiều sự can đảm. Thế nhưng, ngay chính khoảnh khắc mình thừa nhận, sự chuyển hóa đã rục rịch bắt đầu.

Hai tháng vừa rồi, mình trải qua hai đợt chuyển hóa lớn từ bên trong chính mình. Cả hai lần đều có một đặc điểm chung: nó đều bắt nguồn từ khoảnh khắc mình chấp nhận và gọi tên được những góc tối nhất bên trong mình.

Khi đã mở cửa lòng mình ra để nhìn thấy mọi thứ một cách rõ ràng, đó cũng là lúc tim mình được soi sáng. Mình lại bắt đầu thấy được đường đi.

Saigon, 13.7.2022

Một ngày lòng mình ngập tràn ánh nắng.

P/S: Cảm ơn nhóm Hạnh Phúc Sớm Mai và bạn Coach đã đồng hành cùng mình mấy tuần qua – những người ngồi lắng nghe mình với tất cả sự chấp nhận, không hề phán xét. Cảm ơn vì đã đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong quá trình chuyển hóa của mình.

Share your thoughts