Có một cảm xúc gọi là “Hạnh phúc để Thành công”

Hạnh phúc đôi khi thật giản đơn

Hạnh phúc là khi lại được khoác trên mình chiếc áo “Tôi Tài Giỏi!” cùng những học viên khác, được gặp các khuôn mặt tự tin và rạng rỡ của các Cử nhân, được nhảy cẫng lên khi gặp lại một Coach lâu lắm lắm rồi mình không thấy.

Hạnh phúc là khi ngồi trên xe nghe các Coaches kể lại đủ loại chấn thương đã xảy ra khiến cả đám sợ xanh mặt; nghe một bạn học viên xung phong lên hát để khuấy động không khí trên xe, để quên đi những gì sắp xảy ra trước mắt.

Hạnh phúc là khi xe lăn bánh vào cổng Đại Nam, đang ngó nghiêng ngắm cảnh, chưa kịp reo lên thích thú thì đã nghe Coach phán: “Tận hưởng cảnh đẹp lần cuối cùng đi em!”

Hạnh phúc là khi được nắm tay em khi em khóc, được ôm em vào lòng vỗ về, nói với em biết bao nhiêu điều, lau nước mắt cho em không biết bao nhiêu lần để rồi em bảo: “Em khóc vì hạnh phúc mà chị, có nhiều người thương em quá.”

Hạnh phúc là khi nghe bạn gọi yêu Coach nhóm mình là “anh hai”, là khi những lời yêu thương được thốt ra không ngần ngại: “Coach ơi Coach, em lỡ thương Coaches nhóm mình rồi sao giờ?”

Hạnh phúc là khi ngồi bên nhau bên mỗi bữa ăn, cả nhóm xúc cơm, gắp đồ ăn, lấy nước cho nhau –“Phải đi lấy đá cho nhóm mình chứ không nhóm khác giành hết, hà hà”. Là bữa ăn đầu tiên cả nhóm âm thầm ngồi ăn bởi ai cũng đang suy nghĩ về mục tiêu của mình. Là bữa ăn thứ hai đang lâng lâng vì mình đã vượt qua, nhìn sang bàn bên cạnh mỉm cười với anh mà bỗng nhiên thấy yên bình lạ.

Hạnh phúc là khi đêm về nằm bên nhau chia sẻ bên đống lửa bập bùng, ngửi thấy mùi mồ hôi hòa với mùi cát, được nghe anh kể về “một ngày đen toàn tập” của anh, được gục đầu lên vai em vì kiệt sức, được nghe em huyên thuyên về những giấc mơ kì lạ đến ngớ ngẩn, được nằm ngửa ra ngắm bầu trời rồi bật cười khi nghe câu đố vớ vẩn của Coach: “Các bạn nhìn kìa, trên trời có ba ngôi sao tạo thành hình tam giác, một góc 80 độ, một góc 60 độ, vậy góc còn lại là bao nhiêu?”

Hạnh phúc là khi đêm về ở cùng phòng với chị, nửa đêm khát nước chạy xuống đại sảnh khách sạn loay hoay với cái máy bán nước tự động để rồi hai đứa mừng rỡ như con nít khi cuối cùng cũng có nước uống; là nằm huyên thuyên tâm sự với chị đến sáng không biết bao nhiêu thứ – thân thuộc như quen nhau đã lâu chứ không phải chỉ mới mười mấy tiếng trước; là nửa đêm nghe Coach gõ cửa từng phòng:“Các bạn có ăn mì không?” mà thấy thương gì đâu.

Hạnh phúc là khi chúng mình nắm chặt tay và trao cho nhau những lời cảm ơn không ngần ngại, là xúc động khi nghe chị khuyên nhiều thật nhiều, là sướng ngất ngây khi nghe anh bảo: “Em có nụ cười khiến người khác cảm thấy an lòng và tin tưởng”, là bất ngờ khi nghe chị nói “Em có vẻ bề ngoài lạnh lùng khép kín nhưng tiếp xúc rồi mới thấy khác”, là khi chỉ muốn đứng mãi trong căn phòng ấy và ôm nhau thật lâu, thật lâu…

Hạnh phúc là khi cả mấy đứa xúm vào trêu Coach “Có người muốn tỏ tình với anh nè!” lúc đang ở trên xe về lại thành phố. Là ngồi nghe hai đứa em đọc rap một thôi một hồi không hiểu đầu cua tai nheo gì và kết thúc bằng một câu hỏi Coach chen vào: “Và đây là câu hỏi dành cho mấy đứa: nội dung chính của đoạn văn vừa rồi là gì?” làm mình đang đuối sức cũng phải bật cười ha hả. Là mặc dù đang “chao đảo” vì say xe vẫn mong rằng còn lâu thật lâu nữa chuyến xe này mới kết thúc, để tụi mình được ở bên nhau một lúc, một lúc nữa thôi.

 

Và có một hạnh phúc vô cùng, vô cùng đặc biệt…

Đó là được chị kéo ra ngoài, chia sẻ với chị về mục tiêu của mình, được nhìn vào mắt chị thật sâu, lấy lại được sự tự tin và mạnh mẽ khi nghe những lời động viên của chị.

Đó là khi khám phá ra được mục tiêu quan trọng nhất của cuộc đời mình, không phải là những thành công về sự nghiệp như trước nay mình vẫn nghĩ, mà lại là một mục tiêu về gia đình, về tình cảm.

Đó là khi bước trên đường đời chao đảo, an lòng khi biết luôn có những người bạn ở bên nếu mình ngã xuống, bởi chúng mình đã cùng hứa với nhau rằng: Chúng mình sẽ đoàn kết và luôn ở bên cạnh nhau.

Đó là khi đời chao đảo dữ dội mà vẫn không thèm quan tâm rằng mình có thể ngã xuống và bị thương bất cứ lúc nào, bởi chỉ có một thứ đáng để quan tâm lúc đó: tập trung vào mục tiêu của đời mình.

Đó là khi hai cánh tay mình mỏi nhừ vẫn cố gắng vỗ cánh để bay lên như đại bàng, bởi mình biết rằng mình không thể thành công bằng cách dựa dẫm vào người khác, rằng mình sẽ không bao giờ gục ngã và chấp nhận bỏ cuộc, rằng mình sẽ trở lại đứng vững trên đường đời.

Đó là cảm giác bay bổng giữa cuộc đời chao đảo, là cảm giác hạnh phúc giúp mình vẫn mỉm cười trước những khó khăn và thử thách đang tìm mọi cách làm mình gục ngã, là hạnh phúc tột đỉnh khi biết mình đã chiến thắng, là lúc ôm chầm lấy mục tiêu của mình và để mặc cho hạnh phúc tuôn trào thành nước mắt.

Đó là hạnh phúc không một từ ngữ nào có thể diễn tả nổi.

Chỉ biết gọi nó là: “Hạnh phúc để Thành công”.

 

 

Why do we stand up, knowing we will be knocked down again?

Why do we love, knowing it will end?

Why do we fight, knowing we can lose?

Why do we climb up, knowing we will climb back down?

Why do we jump, knowing we will be brought back to Earth?

Why do we speed up, knowing we will be outrun?

Why do we get on, knowing we can fall off?

Why do we live, knowing… we will die?”

 

 

Dành cho những khoảng lặng…

Một khoảnh khắc em lặng đi khi thấy chị bật khóc khi học viên của mình mãi vẫn chưa qua được – những giọt nước mắt làm em chỉ biết đứng từ xa nhìn chị, suy nghĩ thật nhiều và thương thật nhiều.

Thương anh cố hết sức làm học viên của mình chao đảo, dùng tất cả mọi cách: đạp, đẩy, kéo… dù em biết rằng anh đã mệt lắm lắm, rằng để làm chúng em chao đảo, anh phải là người chao đảo nhiều hơn.

Thương chị bị đập trúng vào chân lúc đang động viên học viên của mình sắp đến đích mà vẫn không dám dừng lại vì sợ làm mất đi cảm xúc, chỉ dám nhăn mặt một cái, vừa cố gắng nói không ngừng nghỉ vừa ôm lấy chân đau.

Thương anh khi thấy đôi chân sưng vù vì bị đập trúng vào ống quyển, có lẽ là đau đớn lắm nhưng vẫn tiếp tục đạp không ngừng nghỉ, lúc đó chỉ muốn chạy đến ôm anh mặc dù em không biết tên anh và anh cũng không biết em là ai.

Thương chị lâu rồi em không gặp, kể từ ngày chị làm Coach nhóm em 5 tháng trước, vậy mà lúc ôm chị, thấy chị gầy hơn trước nhiều quá.

Thương anh cầm máy ảnh chạy tới chạy lui, leo lên trèo xuống cố gắng không bỏ lỡ một khoảnh khắc quý giá nào của cuộc chiến, của đau khổ và hạnh phúc, của nụ cười và nước mắt.

Thương tất cả chiến đấu hết sức mình bất chấp trời bất chợt đổ mưa to vì những học viên cuối cùng. Mưa càng to, cuộc chiến càng trở nên dữ dội, nhưng lòng quyết tâm cũng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mồ hôi, nước mắt và máu hòa lẫn với nước mưa, hòa lẫn với những tiếng gào, tiếng thét, tiếng khóc, với những câu hát không đầu không đuôi để cổ vũ cho chiến binh cuối cùng, bởi tất cả không thể thành công nếu vẫn còn một người chưa thành công. Để rồi lúc cuộc chiến thực sự kết thúc cũng là lúc tiếng hò hét vui sướng vang lên cả một vùng trời.

 

 

 Mình đã lỡ yêu những con người này rồi, làm sao đây?


Share your thoughts