Ngủ lều

Trong danh sách “100 điều phải làm trước khi ra đi” của tôi có một điều: “Ngủ trong một cái lều ở nơi xa lạ” (điều số 27). Thế nên, khi nhỏ bạn thân rủ đi cắm trại qua đêm ở thác Giang Điền, tôi gật đầu cái rụp. Sáng sớm ở nhà, hai đứa dậy làm kimbab, sinh tố, trái cây… bỏ vào balô, chạy xe về thẳng Giang Điền, cách Sài Gòn khoảng 50 km.

Kể cũng lạ khi chỉ có hai đứa con gái đi cắm trại, nên từ bảo vệ đến cô bán vé cứ thắc mắc hỏi đi hỏi lại: “Đi hai người thôi hả? Còn ai nữa không?”. Hai đứa cứ lắc đầu và nhìn nhau cười khúc khích.

“Đời thật dễ thương!”

Lều chúng tôi nằm chính giữa khu trại. Chúng tôi nửa nằm nửa ngồi trên ghế mây, thưởng thức hết kimbab làm ban sáng xong lại dựa lưng ra ghế nghỉ mệt. Dưới chân là thảm cỏ xanh mơn mởn, phía trên được che chắn bởi những tán cây xanh rì, xung quanh là hồ sen, là bãi đá, là dòng suối trong veo chảy róc rách. Hai đứa ngắm nhìn tất cả, lâu lâu lại xuýt xoa: “Đời thật dễ thương!”, rồi thiu thiu ngủ trong không gian yên bình đó.

3h chiều, chúng tôi đi ra thác nước. Xa xa là thác đổ ầm ầm, dòng nước ào xuống không ngừng. Mạnh mẽ. Trắng xóa. Từ trên cầu nhìn xuống, thác bị “bao vây” bởi đủ thứ màu sắc của quần áo, phao bơi, cả tiếng đùa giỡn nói chuyện rôm rả. Chúng tôi quyết định không gia nhập vào chốn đông vui ấy, mà dừng lại ở một nhánh suối nhỏ bên hông thác nước. Thò một chân xuống thử, hai đứa “á” lên vì nước lạnh băng. Lại thò chân kia, rồi ngồi luôn xuống lòng con suối. Chúng tôi sung sướng ngâm mình trong dòng nước mát, lâu lâu lại nghịch cho nước bắn lên tung tóe như trẻ thơ. Hai đứa say sưa thưởng thức vẻ đẹp của dòng nước trong veo nhìn thấu đáy, của cát mềm mại dưới chân, của những tảng đá bám rêu qua năm tháng. Ai đó lại thốt lên: “Đời dễ thương quá à!”.

Đến tối mịt, hai đứa cầm đèn pin đi dạo trong đêm để tìm đom đóm. Trời mưa lất phất. Đi qua một cây cầu, một thảm cỏ lớn, qua những hàng cây, không có đến một ánh đèn nên xung quanh đen kịt. Bỗng nhiên hai đứa reo lên khi thấy một tia sáng nhỏ trong lùm cây, lóe lên rồi tắt, rồi lại lóe lên. Một tia sáng, hai tia sáng, rất nhiều tia sáng trong đêm. Chúng tôi cứ đứng ra đấy và ngắm đom đóm lập lòe như những ngày tuổi thơ. Chắc cũng mười mấy năm rồi chứ không ít. Tôi kể bạn nghe câu chuyện ngày xưa, khi tôi bắt được một con đom đóm và mang về “nuôi” nó trong tủ kính, với hi vọng sẽ nhìn thấy nó phát sáng mỗi ngày. Vậy mà sáng mai lại mở tủ ra nhìn quanh quất, không thấy đom đóm đâu nữa. Buồn chi lạ. Hai đứa gật gù: Có những điều trong cuộc sống, chúng ta chỉ có thể thưởng thức một lần trong đời, không thể chụp ảnh lại, cũng không thể giữ lại làm của riêng.

Đi ra khỏi vườn đom đóm, chúng tôi quay ngược lại, đi về hướng có thác đổ. Lại băng qua rất nhiều khoảng không gian tối mịt, đặc quánh một màu đen, hai đứa chọn một băng ghế đá bên cạnh dòng thác, ngồi ăn sữa chua dưới ngọn đèn vàng vọt và nghe tiếng thác đổ. Ăn sữa chua và nghe tiếng thác đổ – trải nghiệm thú vị khó có thể lặp lại nhiều lần trong đời.

Đêm xuống nằm trong lều, chúng tôi nghe tiếng mưa mỗi lúc một nặng hạt. Trời trở lạnh. Chúng tôi thiu thiu ngủ trong tiếng mưa rơi rả rích và cái se lạnh của buổi đêm. Để rồi sáng mai dậy, điều đầu tiên tôi ngửi thấy là mùi cỏ xanh mơn mởn, tiếng chim hót rộn ràng và những giọt mưa tí tách trên nóc lều. Trong lều có cái cửa sổ nhỏ xinh, nằm bên trong nhìn ra có thể thấy màu xanh yên bình của lá cây và màu xanh trong vắt của bầu trời. Cứ nằm thế và nhìn vô định ra khoảng không nhỏ bé ấy, tôi có cảm tưởng như thời gian cũng vô tình dừng lại đâu đó ngoài kia.

Những người bạn châu Âu thú vị

Ở gần lều chúng tôi là lều của bốn bạn người châu Âu (ba người Đức và một người Pháp). Đó là nguyên do chúng tôi biết Julien, Maria, Alice và Seb. Hai đứa đang đi dạo trong đêm tối thì gặp Julien cầm đèn pin quơ qua quơ về tìm kiếm gì đó. Hỏi ra mới biết bạn ấy đang kiếm củi để nhóm lửa làm BBQ (tiệc nướng) ngoài trời. Đang cầm sẵn đèn pin trong tay, thế nên hai đứa cũng đi bên cạnh lùng lùng kiếm kiếm mấy nhánh củi khô và nói chuyện với Julien. Về đến lều của các bạn ấy, chúng tôi mang sữa chua, xoài, me… qua nhập cuộc. Đó là lần đầu tiên tôi được trực tiếp tham gia một buổi BBQ tự làm ngoài trời đúng kiểu châu Âu, còn được hai bạn nam người Pháp và Đức nướng thịt cho ăn nữa. Vừa nướng thịt, vừa ăn, vừa uống rượu Pháp của Julien, cả bọn 6 đứa trò chuyện rôm rả đến tận bốn tiếng đồng hồ.

Julien trẻ hơn nhiều so với tuổi 28, nhí nhảnh dễ thương và vui tính. Maria 23 tuổi, trẻ nhất trong bốn người, khá hiền lành. Seb lớn nhất, học lóm được nhiều từ tiếng Việt hay ho và hay thốt ra những câu khó đỡ. Alice (bạn gái của Seb) lại nghiêm túc, thích bàn về những vấn đề như giáo dục, kết hôn…

Tuyển tập những câu nói khó đỡ của buổi tối

–         Alice:

  • Hồi 20 tuổi, tớ bảo: “25 tuổi mình sẽ có con”. Đến 22 tuổi, tớ nghĩ: “Ok, 28 tuổi có con cũng được!”. Giờ đã 25 tuổi, tớ nghĩ lại: “Hừm, 30 tuổi chắc chắn mình phải có con!” Cho nên tớ sẽ ở Việt Nam không quá 5 năm, để còn về Đức mang thai nữa.

–         Seb:

  • (Lúc Alice đang kể chuyện cô và bạn trai – Seb) Cái gì, em có bạn trai á? Sao anh không biết??? =))
  • Tại sao người Việt gọi chúng tớ là “Tây”? Có phải nó có nghĩa xấu không?
  • Lúc tớ tuyển nhân sự, tớ thấy một vài CV viết tiếng Anh rất chuẩn. Đến khi vào phỏng vấn, hỏi: “How do you know about our company?” thì được trả lời: “Yes!”. “No no. How do you know about our company?” – “Yes!”. Shock!
  • Julien: Tớ sẽ mời các bạn đến dự đám cưới của tớ! – Seb: Bao giờ? Có mà 100 năm sau á!

–         Julien:

  • Tớ có mang gối ôm theo đấy, không thể ngủ mà thiếu nó được.
  • (Nói với chúng tôi) Quả vàng vàng này ở Việt Nam gọi là gì?… Sầu riêng á? Tớ thích sầu riêng!!! (Nói với các bạn người Đức) Hey, có ai thích ăn sầu riêng không?… Cái gì, mùi nó đâu có kinh khủng đâu!!! Nó còn đỡ hơn mùi đồ lót của tớ!
  • Ở Sài Gòn chỗ nào nhậu được? Chỗ nào nhảy được? Chỗ nào mua roi da?… (toàn hỏi về những thứ để ăn và chơi).
  • Mai mốt về Pháp tớ sẽ mang một vali đầy… dừa về!
  • Hey, các bạn hát bài “Tét Tét Tét Tét đến zồi…” đi!
  • Lúc đổi tiền Việt Nam, tớ có cảm giác mình như Bill Gates ấy, chỉ muốn nhảy cỡn lên: Chúa ơi, mình có đến MỘT TRIỆU trong túi!!!

–         Maria:

  • Những ngày đầu qua Việt Nam, không hiểu bạn bè ở đâu cứ bảo tới thăm, làm tớ vô cùng xúc động. Tạ ơn Chúa, ở đây mình vẫn còn có bạn!
  • (Cảnh cáo Julien) Không được mang sầu riêng vào nhà đâu đấy! Nó sẽ bám mùi tận 2 TUẦN cho xem!!! – Julien: Tớ sẽ để trong phòng tớ mà! – Maria: Nhưng nó sẽ tỏa mùi khắp nhà!!
  • Tớ có dán note “Có champagne trong cabinet (tủ)!” cho cậu đó, thấy không? – Julien: À, tớ đọc được và vào… toilet tìm, rồi tự hỏi: “Tại sao lại có champagne trong toilet cơ chứ???” (“Cabinet” tiếng Anh nghĩa là tủ đựng đồ, nhưng trong tiếng Pháp “cabinet de toilet” là phòng vệ sinh, nên Julien hiểu nhầm).

Cứ vậy, sáu người đến từ ba quốc gia khác nhau, ngồi quây quần trong đêm và trò chuyện say sưa bằng ngôn ngữ thứ tư. Lâu lâu giữa đoạn hội thoại tiếng Anh lại xen lẫn tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Việt loạn xạ làm những người còn lại cứ trố mắt nhìn. Những con người này, cùng rất nhiều điều dễ thương chúng tôi trải nghiệm được nơi đây, đã làm nên một ngày thật thú vị.

Hai đứa tôi đã hứa hẹn với nhau, sẽ còn cùng nhau trải qua nhiều điều thú vị hơn nữa, mỗi ngày. Bởi cuộc sống còn quá trời trời thứ dễ thương.

Nguyễn Đỗ Phương Giao

.

.

2! 302 – ngày 19/02/2013.

Share your thoughts