Thảnh thơi giữa đời

Tản mạn giữa những ngày mưa và lòng bâng khuâng muốn viết.

1. Dạo này Sài Gòn hay mưa. Mỗi lần thấy những hạt mưa đầu tiên rơi xuống mặt đất là thể nào mình cũng cười toe toét và lòng phơi phới hẳn lên. Dù đường về nhà sẽ lâu hơn một tí và ướt át hơn một tí, mà có hề chi.

Thường mỗi lần mưa, niềm mong muốn lớn nhất của mình là về nhà, chui vô đống chăn ấm áp và vớ một quyển sách nào đó để đọc. Lâu lâu sẽ dừng lại chút để lắng tai nghe tiếng mưa lộp độp lên cửa sổ. Lâu lâu dừng lại chút để hít hà cái không khí mát mẻ hiếm có của Sài Gòn. Hình ảnh bình yên của mình – đơn giản vậy thôi đó.

Đôi khi mưa làm mình nhớ Huế. Cái se se lạnh của không khí, cái ẩm ướt của mưa, cái yên ả của căn phòng thường làm mình nhớ đến những ngày mưa dai dẳng ở Huế. Đôi lúc sẽ vì thế mà khựng lại một lúc lâu, chỉ để tận hưởng trọn vẹn cái cảm giác thân thuộc khó tả ấy. Và khoảnh khắc ấy – khoảnh khắc nhỏ bé ấy thôi – đôi khi sẽ được bình chọn là “điều tuyệt vời nhất xảy ra hôm nay” trước lúc mình đi ngủ.

2. À, là thói quen gần đây của mình đó. Trước khi đi ngủ sẽ cầm Hòn Đá Biết Ơn trong tay, nghĩ về những điều tuyệt vời xảy ra trong ngày hôm đó, chọn ra điều tuyệt vời nhất, và nói “cảm ơn” trong lòng. Nên mình ngủ ngon và không còn bị những cơn ác mộng đánh thức nửa đêm nữa.

Và mỗi sáng ra, điều đầu tiên lúc mình mở mắt là sẽ nói “cảm ơn”. Cảm ơn vì mình có thêm một ngày nữa để thức dậy, để tận hưởng cuộc sống, để làm những điều mình cần làm trong đời.

Mỗi sáng, sẽ thong thả đi bộ qua nhà bạn ở block B để tập yoga. Đây là thời khắc mình yêu thích trong ngày, bởi dù dậy sớm hay dậy muộn so với giờ tập thì bước chân mình vẫn thảnh thơi chậm rãi. Đủ chậm rãi để thưởng thức anh chàng gió hay đùa giỡn với tóc mình, vuốt ve khuôn mặt mình. Đủ chậm rãi để “say hello” với ông mặt trời bắt đầu hiện lên trước mặt, lấp ló sau tòa chung cư gần đó. Đủ chậm rãi để phát hiện ra trong chung cư có thiệt là nhiều loài cây, loài hoa hay ho mà trước giờ mình không để ý. Đủ chậm rãi để nói “cảm ơn” hơn 100 lần trong buổi sáng: cảm ơn căn phòng mình đang ở, cảm ơn giường nệm mình nằm, cảm ơn nước để mình đánh răng rửa mặt, cảm ơn máy quạt… Và cứ mỗi bước chân mình đặt xuống mặt đất, mình sẽ lại “cảm ơn”. Cảm ơn vì mình may mắn biết bao khi có chân để đi. Cảm ơn vì trọng lực màu nhiệm đã giúp mình đứng vững trên mặt đất.

Thực ra quay lại vài tháng trước đây thì đó vẫn là một điều không tưởng đối với mình. Ý là chuyện dậy sớm đó. Vậy mà giờ mỗi sáng bao gồm tập yoga 2 tiếng, ăn sáng, nấu ăn cho bữa trưa, và đi từ nhà đến công ty thêm 1 tiếng nữa – mà sao thấy thong thả hơn bình thường. Và hạnh phúc hơn bình thường.

3. Mấy hôm nay chuẩn bị cho Ngày Của Cha, được ngập ngụa trong những tấm thiệp dễ thương quá đáng ở Quế. Bữa nay tự cho mình một thời gian không nghĩ ngợi gì nhiều, cầm mấy cái thiệp xinh đẹp lên rồi dán dán xếp xếp đầy ngẫu hứng. Tự dưng nhớ Ba quá thể. Thèm được về nhà ôm người đàn ông ấy một cái, rồi lại đi. Bình yên của mình – giản đơn vậy thôi đó.

Traqué Studio

 

4. Hôm nay gặp lại bạn hiền. 8 năm mà chắc gặp nhau được 10 lần. Vậy mà bạn ấy vẫn luôn đặc biệt đối với mình. Bạn í như một món quà đặc biệt ông Trời ban cho mình – một nốt lặng yên bình giữa những thanh âm trầm bổng của cuộc sống vậy đó.

 

 

“Nếu đã biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu?” – Phạm Lữ Ân

 

Share your thoughts