Viết cho em

Mấy hôm nay được Vũ Trụ “nhắc khéo” rằng hãy viết lại đi: khi có bạn hỏi rằng “Dạo này còn viết không?”, khi sếp cũ gửi cho link blog chị đã viết về mình từ hơn cả năm trước mà mình chưa từng đọc, khi nghe trong lòng lên tiếng rằng mình cần được viết… Vũ Trụ đã gửi thông điệp hơn 3 lần rồi, nên tốt nhất là hãy làm theo nó thôi.

Cả năm rồi mới trở lại Sài Gòn. Sài Gòn vẫn vậy, vẫn đông đúc và nhộn nhịp như xưa. Có cả những khoảnh khắc cười ha hả chảy nước mắt, và cũng có cả những thổn thức đến nhói lòng. Sài Gòn nhắc nhớ về nhiều thứ đã cũ, về vết thương đã qua mà lâu lâu trở trời vẫn quay lại làm tim nhức nhối.

Cần bao nhiêu thời gian để một vết thương được chữa lành? Cần bao nhiêu yêu thương để bù đắp những tổn thương? Mình nhận ra mình hay bị ‘ám ảnh’ bởi vấn đề thời gian, dù mình biết thời gian không phải là yếu tố chính trong việc chữa lành. Chính tình yêu trong lòng mới làm được điều đó.

 

Hôm nọ ngồi với em, nói vẩn vơ đủ thứ chuyện từ sáng đến chiều, mình buột miệng bảo: “Sao những người càng yêu thương nhiều lại càng gặp nhiều tổn thương em nhỉ?” Chắc là Vũ Trụ muốn thử thách những người đó thiệt là nhiều, vì họ có sứ mệnh riêng – họ cần một trái tim mạnh mẽ để có thể lan tỏa tình yêu đến thật nhiều người khác nữa. Một trái tim mà càng trải qua nhiều thử thách lại càng mềm hơn, dịu dàng hơn, kiên nhẫn hơn, ấm áp hơn, bao dung hơn. Đó chẳng phải là điều thế giới cần nhất hay sao?

Mình dành thời gian một năm qua chỉ để “trở về nhà”. Không chỉ là “nhà” về địa lý, mà còn là “nhà” về tâm hồn. Mình hiểu ra rằng khi mình không hạnh phúc khi ở một mình, mình sẽ chẳng có được hạnh phúc từ nơi nào khác. Khi mình không kết nối được với bản thân, yêu thương người khác dành cho mình chỉ khiến mình trở nên dựa dẫm và yếu đuối. Mình không còn là phiên bản tốt đẹp nhất của mình nữa. Và khi đó Vũ Trụ sẽ làm việc Vũ Trụ cần làm – tách mình ra khỏi “yếu tố dựa dẫm” đó để mình được trở lại là chính mình. Chỉ là mình thôi.

Còn gì đẹp hơn một trái tim dù qua rất nhiều tổn thương vẫn lựa chọn tiếp tục yêu thương? Vì họ tin rằng sau tất cả, yêu thương vẫn là thứ đẹp nhất trên đời.

Mong em luôn bình an và đầy yêu thương, dù Vũ Trụ có thử thách bao nhiêu đi nữa.

Bởi “Tĩnh lặng là nền, trên đó tình yêu nảy nở.” (Trần Đình Hoành)

Share your thoughts