Đứa trẻ bên trong mình

Sáng nay, mình đã có một buổi cafe ngập tràn nước mắt.

Thực ra đây là buổi hẹn giữa mình với một bạn Life Coach, gặp nhau để nói ra mong muốn của mình (với cả để coi cả hai có kết nối được với nhau không) trước khi quyết định bước vào coaching 3 tháng cùng nhau.

Hôm qua trước buổi gặp, mình có viết mong muốn của mình ra theo hướng dẫn của bạn. Nhưng hôm nay, trong lúc trò chuyện, mình bật ra một câu không hề có trong kế hoạch trước đó.

Mình bảo ước mơ lớn nhất của mình là có một gia đình.

Rồi tự dưng giọng mình nghẹn lại, và mình rơi nước mắt.

Mình không hiểu vì sao mình thốt ra câu nói đó, vì sao câu đó chạm đến mình như vậy, càng không hiểu vì sao mình khóc.

Mình nghe mình nói với bạn Coach:

Mình cảm tưởng bên trong mình có một đứa trẻ – tạm gọi là bạn Giao nhỏ – luôn đồng hành song song với phiên bản người lớn.

Bạn Giao nhỏ đại diện cho những gì mong manh, yếu đuối nhất trong lòng mình. Mọi sự tổn thương, ấm ức bao năm qua, bạn nhỏ đều ôm hết vào lòng và chọn cách im lặng.

Người cũ làm bạn nhỏ tổn thương, bạn nhỏ chọn cách chôn mọi nỗi đau trong im lặng.

Người cũ nói những điều không tốt về bạn với người khác, bạn nhỏ không trách người đó, mà lặng im tự trách chính mình.

Gặp lại người cũ 5 năm sau đó, dù biết bên trong mình vẫn còn khúc mắc, vẫn còn tổn thương bị đè nén suốt bao nhiêu năm, bạn nhỏ vẫn chọn im lặng và cư xử với người đó thật tử tế.

Vì có một bạn Giao lớn luôn đứng chắn trước bạn, không cho phép bạn nhỏ tỏ ra yếu đuối và xấu xí trước mặt người khác.

Có những lần bạn Giao nhỏ hỏi bạn Giao lớn: vì sao người ta làm mình tổn thương mà người ta vẫn có thể hạnh phúc, còn mình thì không?

Bạn Giao lớn bảo bạn Giao nhỏ: phải biết điều, có gì đâu mà tổn thương, có gì đâu mà khóc. Bạn Giao lớn bắt bạn phải mỉm cười, bắt bạn phải giấu những tổn thương của bạn đi, bắt bạn phải suy nghĩ tích cực.

Dần dần, bạn Giao nhỏ học được cách phải tự chơi với mình, dù có đau cũng phải tự xử lý, dù có ấm ức cũng phải im lặng. Để bạn Giao lớn được tỏ ra mạnh mẽ, tích cực, lạc quan trước mặt người khác.

Hôm nay, khi bạn nhỏ cảm thấy đủ an toàn để bước ra khỏi căn phòng tối trong lòng, mình nghe bạn thủ thỉ với mình: Bạn cảm thấy rất cô đơn.

Thậm chí khi kết thúc buổi gặp, bạn Coach hỏi mình có muốn làm gì để kết lại buổi này không. Bạn Giao lớn đã nói ngay: “Không cần làm gì đâu.”

Rồi mình nghe thấy tiếng bạn Giao nhỏ thì thầm một cách rụt rè: “À, thực ra mình muốn được ôm.” Nhưng bạn Giao lớn đã lập tức nạt bạn nhỏ: “Thôi đừng!”

Bạn Coach hỏi lại lần nữa: “Giao tưởng tượng nếu người ngồi trước mặt Giao không phải là mình, mà là người yêu lý tưởng mà Giao muốn có, Giao muốn người đó làm gì cho Giao?”

Vì trước đó, mình có bảo Coach là mình muốn gặp được một người mà mình cảm thấy được tự do là chính mình, được thể hiện cả những thứ xấu xí, tiêu cực nhất của mình mà không sợ bị phán xét. Nên khi bạn Coach nhắc đến người yêu lý tưởng, mình lập tức kết nối được ngay với hình ảnh này.

Lúc ấy, bạn Giao nhỏ mới cảm thấy đủ an toàn, bạn lấy hết can đảm, khe khẽ thừa nhận: “Giao muốn được ôm…”

Mình viết lại những cảm xúc này ở đây, để ghi nhớ lại một ngày bạn Giao nhỏ đã dũng cảm bước ra ánh sáng, thừa nhận rằng bạn đã tổn thương và cô đơn đến nhường nào, trong suốt ngần ấy năm qua.

Sài Gòn, 9.5.2022

Share your thoughts