Nhìn thấy ánh sáng
Khổ đau là một trải nghiệm cảm xúc khó diễn tả hết bằng lời, bởi ngôn từ thì có giới hạn, mà cảm xúc thì không.
Mình tạm thời ví von (một cách chủ quan) quá trình đi qua khổ đau như thế này: bạn đã quen sống với bóng tối êm dịu hiền hòa suốt bao nhiêu năm, bỗng một ngày ai đó đến và bật công tắc đèn cho cuộc đời bạn. Sự mạnh mẽ và chói lòa của nó khiến mắt bạn đau nhức, tâm bạn khó chịu, bạn bất mãn với ánh sáng, bất mãn với người bật đèn. Bạn khóc tại sao không để tôi yên. Bạn muốn tắt cái ánh sáng khó chịu đó đi để bạn được quay về với bóng đêm dịu êm quen thuộc của bạn. Thậm chí bạn (tưởng tượng) ra mắt bạn đau đớn đến độ khiến bạn gục ngã, tê liệt. Khi bạn nhận ra đó là công tắc một chiều, đã bật rồi thì không tắt lại được nữa, bạn tự hỏi: “Làm sao mình có thể sống tiếp trên đời với cái ánh sáng gay gắt khó chịu này đây?”
Vậy mà,
Vậy mà khi bạn dần bình tâm lại, khi mắt bạn dần dần quen với ánh sáng ấy, khi cơn đau nhức dần dần phai nhạt đi, bạn bỗng thấy xung quanh mình có quá trời điều mà trước giờ (do sống trong bóng tối) nên mình không hề hay biết. Bạn bắt đầu mỉm cười với từng thứ mà ánh sáng ấy mang đến cho mình. Bạn bắt đầu thấy rõ trái tim mình hơn. Bạn bắt đầu hiểu cuộc đời đúng như nó là, chứ không phải cái cuộc đời mà suốt bao nhiêu năm qua mình “tưởng” trong bóng tối. Và khi mọi thứ qua đi, điều duy nhất bạn muốn làm là: “Cảm ơn ánh sáng ấy đã đến trong đời mình.”
Vậy nên, nếu bạn đang phải trải qua một trải nghiệm khổ đau đến tận cùng trái tim, hãy cứ tĩnh lặng nhé, vì cơ hội nhìn thấy ánh sáng đang đến với bạn.
Mình gọi là “cơ hội”, không phải “chắc chắn”, bởi bạn có thấy ý nghĩa của ánh sáng đó hay không tùy thuộc vào bạn tựa vào ai lúc khổ đau. Bạn tựa vào hận thù, ganh ghét hay tựa vào bình an và tình yêu? Bạn tựa vào thất vọng hay hy vọng? Bạn lựa chọn kết thúc cuộc đời (vì những lầm tưởng của mình) hay chọn bước tiếp để khám phá sự thật đằng sau nỗi đau ấy? Bởi có người đi qua khổ đau thì trái tim chai sạn và hận thù nhiều hơn. Cũng có người đi qua khổ đau thì trái tim mềm mại hơn, rộng mở hơn và yêu thương nhiều hơn.
Mình không biết nói gì hơn ngoài biết ơn những người bạn mà mình đã tựa vào.
- Người bạn đã ngồi nhìn mình khóc và cười hề hề, vừa ăn trái cây vừa nói: “Ờ không sao đâu, chuyện gì cũng xảy ra theo hướng tốt hơn, không bao giờ có hướng ngược lại!”
- Người bạn đã bảo: “Đau thì cứ khóc đi, khóc được là tốt!”
- Người bạn đã bảo: “Cứ thong thả, từng bước một, đi qua từng đau đớn, mệt mỏi, dằn vặt, giận dữ, cô đơn… em sẽ về được với chính bản thân tuyệt vời nhất của mình.”
- Người bạn đã bảo: “Rồi sau này nhìn lại, Giao sẽ biết ơn vô cùng những gì đã xảy ra.”
Còn nhiều, nhiều nữa…
Nếu bạn có những người bạn sẵn sàng ở bên cạnh và nói những điều tích cực ấy với bạn, không phán xét bạn, cũng không chỉ trích người (mà bạn nghĩ) đã làm bạn đau khổ – bởi họ đủ sáng suốt và tĩnh lặng để hiểu rằng chẳng có ai đúng và sai – thì bạn may mắn vô cùng. Chuyện gì xảy ra là chuyện duy nhất cần phải xảy ra, thế thôi.
Mong những ai đang trải qua những nỗi đau khổ tận cùng trái tim, sẽ đủ vững vàng đến ngày bạn có thể nhìn thấy ý nghĩa và những điều nhiệm màu nó mang lại.
Mong bạn luôn tĩnh lặng và tràn đầy tình yêu, dù có bao nhiêu giông tố đã đến và đi trong đời.
Ảnh: yenlang.net
1 Comment
Join the discussion and tell us your opinion.
Hay quá chị ơi 🙂 Em mong trái tim Giao Giao luôn đong đầy yêu thương, biết ơn và thấu hiểu như lúc này <3 Thương chị nhiều.