Tại sao chúng ta lựa chọn làm Coach?
Chỉ là có những điều không thể nói thành lời
chỉ là có những yêu thương rất đơn giản…
vậy thôi!
Một buổi tối mở ra với rất nhiều tiếng cười, tiếp diễn bằng rất nhiều nước mắt, rồi đóng lại bằng những giai điệu lắng đọng lòng người…
Một buổi tối gặp lại những gương mặt quen thuộc, gặp hoài không chán và vẫn tiếp tục muốn gặp nữa, gặp mãi. Từ những người anh, người chị khai sinh ra CF, từ thế hệ Coach những khóa học đầu tiên đến thế hệ Coach mới nhất – mới đó mà đã đi cùng nhau một chặng đường dài.
2 năm 4 tháng…
Mình chính thức gia nhập CF đợt thứ 9 vào tháng 5/2010 – có rất nhiều kỷ niệm những ngày đầu tiên mình không trải qua. Những ngày đầu chập chững ở SPT, những đêm Nhật Nguyệt đầy máu lửa, Prom Night đầu tiên của CF, Tôi Tài Giỏi! Đặc Biệt ở Phan Thiết… tất cả mình chỉ được nghe qua những lời kể của bạn. Lẫn trong đó là nỗi nhớ, là niềm tự hào, là sự hy sinh, là tình yêu thương, luôn bắt đầu bằng “những ngày đầu tiên ấy…”. Những ngày đầu tiên ấy, mình không có cơ hội đi qua, nhưng khi mình thấy những hình ảnh đầu tiên trong clip “2 năm – 1 chặng đường” của CF, có cảm giác như mình cũng là một phần trong đó…
2 năm 4 tháng, có quá nhiều thứ đổi thay. Những gương mặt đã từng rất xa lạ, có người từng là Coach của mình, có người học cùng khóa với mình, có người là học viên trong nhóm mình coach, vậy mà tại đây, ngay trong căn phòng chứa rất nhiều bong bóng, rất nhiều hình ảnh, rất nhiều kỷ niệm này, họ ngồi đây – bên cạnh mình – như những người đồng đội.
Không gian của những cuộc đời gần gũi
vì cần có nhau…
Bạn kéo tay mình: “Cho ta mượn nàng tí nhé?” vrồi bắt đầu bằng việc cảm ơn những việc bé nhỏ mà ngay cả mình cũng chẳng nhớ. Em cảm ơn chị một chuyện nghe thì vui vui nhưng đến giờ chị mới biết nó rất có ý nghĩa trong những ngày đầu tiên vào CF của em. Anh cảm ơn em đơn giản vì “Anh biết là cứ mỗi khi bước vào khóa học, anh sẽ luôn thấy em ngồi ở bàn PA”. Chị thậm chí cảm ơn em vì một điều mà em làm cho người khác…
Có những thứ tưởng chừng như rất bé nhỏ, có những điều mình làm tưởng chừng như chẳng một ai biết đến, đôi khi lại vô cùng có ý nghĩa đối với một ai khác.
Vậy nên, dù sao đi nữa, hãy cứ tiếp tục làm điều ý nghĩa…
Trong cái không gian này, không biết bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi xuống. Mình và bạn đứng đó, trong một góc của căn phòng ấm cúng này, vừa ôm nhau thật chặt vừa khóc ướt vai nhau. Những lời cảm ơn được nói với nhau trong nghẹn ngào nước mắt. Không có cuộc tiễn biệt nào, không có cuộc chia xa nào, chỉ là cho phép mình khóc vì có quá nhiều yêu thương chất chứa…
Lâu lâu mình dừng lại, nhìn quanh một lượt căn phòng này, hốt hoảng phát hiện ra mình còn quá nhiều người cần cảm ơn mà thời gian còn quá ít, chạy đến năn nỉ anh kéo dài thời gian tí nữa với lý do: “Còn nhiều người quan trọng em chưa kịp cảm ơn.” 5 phút, rồi 1 phút còn lại của anh dường như cũng kéo dài hơn rất nhiều. Quá nhiều thứ trong hơn 2 năm không thể nói hết trong vài mươi phút, có nhiều người mình chỉ kịp chạy đến ôm một cái thật chặt, có người mình còn chưa kịp cảm ơn…
Một lần nữa, chúng ta lại đứng ở đây, như một gia đình, hát vang Coach ca với tất cả tình yêu và niềm tự hào. Tại sao mình lựa chọn làm Coach?, câu hỏi này, mỗi người sẽ có cho mình một đáp án riêng. Dù “Why Coach” của mỗi người là gì, thì chúng ta vẫn mang trên mình chung một khát vọng: yêu thương và cho đi vô điều kiện. Có những học viên bước ra khỏi khóa học thậm chí không nhớ chúng ta là ai, nhưng có hề gì. Chỉ cần biết rằng, chúng ta đang cùng nhau làm những điều ý nghĩa, và vẫn lựa chọn tiếp tục cùng nhau làm những điều ý nghĩa…
Mình thích câu nói của bạn: “Thật tuyệt vời vì biết được mình đang làm những điều ý nghĩa, nhưng còn tuyệt vời hơn khi biết mình đang làm điều đó cùng những con người tuyệt vời thế này.” Những con người tuyệt vời này – có họ trong cuộc đời của mình là cả một niềm hạnh phúc.
Tại sao chúng ta lựa chọn làm Coach, có thể những người khác sẽ không bao giờ hiểu được. May mắn thay, mỗi chúng ta đã ít nhất một lần tự đặt ra cho bản thân mình câu hỏi này, trả lời nó để rồi có mặt ở đây, ngày hôm nay.
Để rồi từ đó, chúng ta cùng buồn, cùng vui, cùng cười, cùng khóc…
Chỉ là, có rất nhiều yêu thương đơn giản
trong mỗi ngày đi qua…
01.11.2011
.:: Appreciation Night – Coach Family ::.
Love, Hope and Courage to change